Hàn Tần ngồi ngoài ban công, chờ đợi cho đến khi trời ngả tối, anh hút đến điếu thuốc thứ ba, đầu óc cũng trở nên choáng ngợp.
Anh tốn nhiều tâm tư như thế, hy vọng lão thiên gia có mắt, cho Dương Vĩnh cơ hội được khỏe mạnh.
Trong lúc mơ hồ những âm thanh đó lại xuất hiện ở trong đầu của anh, tiếng cười khoái trá ghê rợn.
Hàn Tần chợt lạnh sống lưng, ôm chặt lấy đầu và gục xuống.
“Dương Ân...!Dương Ân...!Có sung sướng không...!Gào khóc đi, để bọn tao hưởng thụ.”
Hàn Tần ném mạnh chiếc gạt tàn, âm thanh tan tác vỡ vụn.
“Á...!Ôi mẹ ki*p!”
Hàn Tần ngẩng đầu lên, trông thấy Ngạn Hi đứng ngoài hành lang vuốt ngực sợ hãi.
Cô nhìn anh rồi chạy vội đến.
“Dương Vĩnh bị làm sao à?”
“Không có, giận mấy con muỗi.”
Ngạn Hi khựng lại, lập tức che mũi mình, giống như sợ hãi thốt lên: “Anh hút thuốc sao? Trước đây anh ghét nhất mùi thuốc lá kia mà?”
“Em từng hút thuốc?”
Ngạn Hi ngượng ngùng gật đầu.
“Vì muốn anh chán ghét...”
Hàn Tần mỉm cười, sau đó kéo mạnh cánh tay của cô ngồi xuống đùi mình, không nhân nhượng cúi đầu xuống hôn cô một cách ngấu nghiến.
Ngạn Hi vùng vẫy, vừa cất giọng thì lại bị Hàn Tần cướp đi hơi thở, cô vung tay đánh đấm loạn xị, đến khi từ từ tiếp nhận nụ hôn đầy giận dữ kia.
Nhưng vì sao Hàn Tần lại tức giận như vậy?
Ngạn Hi mở mắt, tò mò quan sát biểu cảm của anh.
Chỉ thấy Hàn Tần nhắm chặt hai mắt, hôn rất tập trung, từ từ dây dưa cho đến dụ hoặc cuốn lấy.
Ngạn Hi run lên, không chịu được rên khẽ.
“Hàn Tần! Dừng lại...”
Xa xa nghe được tiếng bước chân, Hàn Tần mới buông lỏng Ngạn Hi ra khỏi.
Giọng nói vui sướng của quản gia Hoàng truyền tới:
“Phẫu thuật thành công, Dương Vĩnh đã được đưa đến phòng vô khuẩn điều dưỡng.”
“Tốt!” Hàn Tần nhắm chặt đôi mắt, nén giữ xúc động dâng trào.
Màn đêm tĩnh mịch, các vì sao lấp lánh như đang cầu nguyện cho anh.
Anh biết, lão thiên gia cho anh sống lại đều có nguyên cớ.
“Cuối tuần đến Câu lạc bộ đánh golf thư giãn sao ạ?”
Ngạn Hi cầm cốc latte chạy ập về phía Hàn Tần, trượt chân bổ nhào vào người anh, cà phê trong cốc bắn lên trên áo, khiến Hàn Tần buồn bực trách mắng:
“Không phải còn nhỏ, sao lại đi đứng không cẩn thận vậy chứ? Chị Trần!”
“Ha, không cần gọi chị Trần, để chị ấy chuẩn bị bữa sáng kịp mang đến bệnh viện cho mẹ Dương và Dương Vĩnh.
Em giúp anh lấy bộ thể thao khác thay ra là được.”
Nghe nhắc đến đến mẹ Dương và Dương Vĩnh, Hàn Tần liền dịu xuống, liếc Ngạn Hi một cái rồi đổi đề tài:
“Hôm nay em không đến bệnh viện thăm Dương Vĩnh và trò chuyện để mẹ Dương đỡ buồn chán sao?”
“Em cũng buồn chán, đâu có ai chịu bớt chút thời gian trò chuyện với em chứ! Anh cho em đi cùng anh đến sân golf đi, lâu rồi em chưa có ra ngoài thư giãn.”
“Anh ra ngoài xã giao, cũng là bàn công việc, không phải đi chơi.
Em theo chỉ phiền anh.”
Ngạn Hi mím môi, giật mạnh vạt áo thể thao đã nhuốm đẫm màu cà phê và nói: “Anh cởi áo ra đi, em chọn áo khác để anh thay.”
“Thật lắm chuyện, anh tự lên phòng chọn bộ khác.”
Nhưng Ngạn Hi vẫn tỏ ra nhiệt tình, giúp Hàn Tần chọn áo khác.
Hàn Tần không chút để ý, cứ xem như cô đang cố nịnh bợ.
Anh xuống hầm đỗ xe, lái chiếc Spyker ra ngoài, Ngạn Hi lại chạy ra chắn trước mặt.
“Cho em đi cùng, đảm bảo không phiền anh.”
Hàn Tần hết nói nổi liền