“Hàn tổng! Chuỗi công xưởng đã bắt đầu ứng dụng hoạt động phần mềm LA, bên kỹ sư kiến nghị nhận thêm đơn hàng cao cấp từ Thụy Sĩ, nâng cao doanh thu của Xí nghiệp Hàn thị.”
“Duyệt! Công bố tin tức này với báo giới và hoàn thiện trong vòng 2 tháng.” Hàn Tần đóng con dấu và ký tên.
“Hàn tổng! Lô đất bên cạnh dự án resort Milan phía Sở nhà đất Quảng Châu chính thức mở cổng đấu thầu rồi.”
“Đúng lúc lắm.
Tuyển ekip 8 người có chuyên môn tham gia họp kín.
Hàn thị phải đấu thầu thành công mua về lô đất đó phát triển.”
Người kế tiếp gõ cửa đi vào và thông báo, “Chuyện thu mua tòa chung cư cũ cấp 4 ở Đại lộ DK giữa chừng có trở ngại, một vài hộ nhà không chịu dọn đi, nhưng cũng không nêu ra mức giá bán lại.”
Hàn Tần nhíu chân mày, tận tình suy nghĩ, “Vậy thì tìm hiểu sâu bối cảnh sống của họ, xem rốt cuộc họ muốn gì, nếu chỉ là tiền thì không phải vấn đề, chỉ sợ có kẻ cố ý quấy rối.”
Lúc này anh Phó gõ cửa, cầm túi tài liệu tiến vào, vị Kiến trúc sư thấy vậy liền chào và ra ngoài.
“Hàn tổng! Đã điều tra được thân phận thật sự của tên phóng viên kia.”
Hàn Tần bất ngờ, liền đưa tay đón lấy túi tài liệu mà anh Phó giao cho, lúc mở ra xem thì khá mơ hồ.
“Hắn là...”
“Có thể anh thấy xa lạ với cha của hắn, nhưng mà tài chính của Ngạn thị nhiều năm trước đều qua tay người này.”
Hàn Tần ôm trán, cảm giác phiền não kéo tới.
Thời gian này bận rộn giải quyết một đống công việc khiến anh quên đi nhiều chuyện rối rắm đã qua, nhưng nghe nhắc đến Ngạn thị thì cái tên Ngạn Hi lại hiện lên trong đầu.
Nhiều ngày rồi anh không gặp mặt cô ấy, cũng không thông qua ai hỏi thăm về tình hình của cô ấy thế nào.
Đêm qua mẹ Dương trở về nhà, bàng hoàng trước thông tin cô dọn đi.
Mẹ Dương tìm gặp anh, không chút đắn đo quyết định đưa Dương Vĩnh rời khỏi biệt thự Hàn gia.
Anh tạm thuyết phục giữ chân họ cho đến khi Dương Vĩnh hoàn thành xong mấy đợt hóa trị cuối, nhưng rồi...!anh biết họ sẽ cố chấp rời khỏi anh thôi.
Anh không phải là Dương Ân, cho dù anh có đối tốt với họ thế nào thì vẫn chỉ là một người ngoài không chút thân thích máu mủ.
Họ là người thân của anh nhưng hiện tai thà tiếp nhận Ngạn Hi cũng không muốn đón nhận tình thương chân thành của anh.
Anh trở lại thế giới này, được sống, được cơ hội báo thù, nhưng anh còn hy vọng có thể yêu thương, che chở người thân quan trọng nhất của mình.
Tại sao mọi thứ lại khó khăn đến vậy?
“Hàn tổng! Anh nghĩ gì thế?” Anh Phó khó hiểu bật hỏi.
“Thông qua Cận Minh, cho Ngạn Hi biết thông tin này đi.”
“Vâng.”
...
“Trần Huân Nhiên! Hắn là con trai của Giám đốc Trần phòng Tài vụ năm xưa cha tôi sa thải?”
“Đúng vậy.
Nay hắn làm cộng tác cho nhiều tạp chí, những tin thị phi thời gian này do chính hắn thêu dệt.”
Ngạn Hi nhìn vào những bức hình mà Cận Minh đưa cho, càng xem càng kinh ngạc.
“Sinh nhật năm tôi 9 tuổi cha tôi có mời gia đình hắn, nhưng qua nhiều năm tôi đã không còn ấn tượng.
Chỉ biết sau này Giám đốc Trần cho hắn sang Mỹ du học ngành Luật Kinh tế.”
“Hắn trở về lần này đương nhiên không có mục đích tốt.
Quá rõ ràng, hắn muốn trả thù.”
Ngạn Hi siết chặt nắm tay âm thầm oán hận.
Ai nên thù hằn ai? Chính cha hắn đã lắp chip điều khiển hại cha cô