Nông thôn thật yên bình, tại một chuồng bò nào đó, có một cậu thanh niên đang vắt sữa bò.
Trời thì nắng nóng, mình An Giai Kỳ bốc trúng nhiệm vụ là đi vắt sữa bò, còn những người còn lại thì đi cấy lúa, trồng rau,.....!
Vắt sữa được một lúc, An Giai Kỳ nóng đến nỗi đỏ cả mặt, cậu liền than thở:"A...nóng ghê đó, có quạt có kem thì tốt".
Vừa nói xong liền có tá bình luận:
"Ui trời, tội Tiểu Kỳ của tui quá"
"Xót làn da của cậu ấy quá, đỏ hết rồi"
"Da Tiểu Kỳ trắng vậy liệu lúc quay về nhà có đen không nữa"
Một bình luận nổi bật giữa đám đông:"Các người không biết lấy quạt ra cho em ấy à? lấy cái ô đi, lấy nước mát đi, mấy người làm ăn kiểu gì vậy? (ʘ言ʘ╬)"1
Tổ chương trình:"...."1
Đến trưa, An Giai Kỳ cùng mọi người đi về, ai nấy đều mệt rã rời, không ngờ cuộc sống nông thôn cũng thật mệt mỏi mà, những người họ đều là những idol nổi tiếng, họ chưa phải làm công việc này bao giờ hết a.
Ai nấy cũng đều thấm mệt, không muốn làm bữa trưa đâu mặc dù đang đói.
Đột nhiên Đường Hiểu nghĩ ra gì đó rồi nói:"Hay là Giai Kỳ, em đi làm bữa trưa đi".
Vừa mới dứt câu, lập tức có một tá bình luận nổi lên:
"Tiểu Kỳ nấu ăn? chưa thấy bao giờ nha"
"Hóng quá"
"Không biết Tiểu Kỳ nấu ăn ngon không?"
...!
"DỪNG LẠI NGAY, KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ KỲ NẤU ĂN, CÁC NGƯỜI DÁM LÀM VẬY THÌ ĐỪNG TRÁCH TÔI KIỆN CÁC NGƯỜI"1
Tổ chương trình:"....."1
Cuối cùng, đạo diễn Lý quyết định để mọi người bốc thăm.
May quá, An Giai Kỳ không phải làm, Lãnh Dạ đang xem lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cứ thử để bảo bối của hắn đụng vào bếp xem, hắn sẽ khiến họ phải trả giá đắt.
Khoảng 12h trưa, mọi người ăn no nê xong, Đường Hiểu và Tần Phi Nhược nấu ăn tuy không phải là ngon nhưng vẫn miễn cưỡng ăn được, do hai người họ làm bữa trưa nên An Giai Kỳ chủ động xin rửa bát.
Nghỉ ngơi xong, thì làm việc của buổi chiều, tối đến thì làm bữa tối rồi ăn xong lại tán chuyện xong thì đi ngủ, cứ thế lặp đi lặp lại.
Trong hai tuần trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn, mọi người đều làm nhiệm vụ rồi được tiền thưởng xong thì liền ăn mừng với nhau, thỉnh thoảng trò chuyện tâm sự rồi kể chuyện cười này nọ, có rất nhiều thứ đáng nhớ.
Mọi người thì cứ vui chơi vậy thôi chứ tổ chương trình là người khổ nhất, chẳng là có một vị fan đáng sợ, ví dụ như hôm bữa An Giai Kỳ đi lên núi hái nấm vô tình trượt chân ngã, ngay lập tức vị fan kia bình luận chửi tổ chương trình:
"Các người làm ăn kiểu gì vậy? em ấy ngã rồi cmn còn không mau cõng em ấy về xử lý vết thương"1
Hay là An Giai Kỳ lúc đi ngủ bị muỗi đốt:
"Còn không mau lấy màn cho em ấy, thuốc xịt muỗi đâu? các người bị sao vậy? cmn các người thiếu tiền à mà không có nổi mấy thứ đó"1
Hay là lúc An Giai Kỳ bị đau chân:
"Các người đứng đơ ra đó làm gì, sao không lấy thuốc bôi giảm đau cho em ấy đi?"
Hay lúc An Giai Kỳ buồn ngủ mà chưa được đi ngủ:
"Cmn để em ấy ngủ đi, các người bị sao vậy?"
...bla....bla..
Tổ chương trình rơi vào trầm cảm, làm ơn đi, đây là show thực tế đó, là show thực tế, làm gì có chuyện nâng đỡ hay giúp đỡ ai, khổ nỗi còn bị đánh giá một sao nữa, khổ quá mà.1
Xem phát sóng trực tiếp mà Lãnh Dạ đứng ngồi không yên, hắn xót hết cả ruột, bình thường hắn chăm An Giai Kỳ như chăm con ấy, không để cậu đói, không để cậu động tay động chân đến cái gì, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa vậy đó, chăm mãi mới béo lên được tí mà cho cậu đi show lại gầy đi mất rồi, tức không làm được gì.
Có mấy lần, Lãnh Dạ gọi cho An Giai Kỳ kêu cậu về nhưng cậu nhất quyết từ chối, hắn đành bất lực, ai bảo cậu là cái nóc nhà đâu.1
Đợi mãi cuối cùng cũng đến ngày cuối cùng, An Giai Kỳ cùng mọi người đốt lửa trại, cùng nhau nói chuyện, ca hát vui vẻ với nhau.
Cậu mượn được cây guitar của người dân, rồi hát tặng mọi người.
Giai điệu guitar vang lên cùng với giọng hát ngọt ngào, pha một chút nỗi buồn cất lên
[Khoảng thời gian cứ thế trôi đi
Em vẫn đang nhặt lại chúng
Sau thời gian trôi đi, em đã ghi chúng lại vào sổ
Vậy đến bao giờ em mới nhận được câu trả lời đây?
Với những cảm xúc bé nhỏ đó
Tình yêu này, xin hẹn gặp lại nhé
Cho đến khi hơi ấm đó chuyển em vào màn đêm tĩnh lặng
Hãy mạnh mẽ lên, em phải sống, phải sống thật tốt
Để không giọt nước mắt nào phải rơi trong những ngày tháng yên bình đó
Để em không phải khóc.....]
[Chỉ một lời