Thấy con trai út của mình mếu máo như vậy thì An Giai Kiên vừa thấy buồn cười vừa thấy thương con.
Ông vội dỗ dành An Giai Kỳ rồi quay sang hỏi vị khách nọ:"Xin hỏi có chuyện gì vậy, lẽ nào con trai tôi đắc tội với quý khách"
Lãnh Dạ nghe ông hỏi vậy thì ngồi nghiêm chỉnh nói:"Cũng không có gì to tát cả, chỉ là tôi nói cốc cafe này hơi ngọt nên con trai ông cầm lấy cốc cafe này nhấp ngụm nhỏ rồi cãi lại tôi, chỉ vậy thôi"
An Giai Kỳ nghe vậy thì trực tiếp cãi tay đôi với hắn ta luôn:"Chú cũng hay thật đấy, rồi nhấp ngụm thì sao? mà cũng đâu có ngọt gì, đắng thấy mồ"
Lãnh Dạ cũng không thua kém phản bác lại:"Tôi là khách, tôi nói ngọt là ngọt"
An Giai Kỳ chưa thấy ai đáng ghét như vậy, định nói tiếp thì An Giai Kiên can ngăn:"Thôi, kỳ à, con lên phòng tắm rửa đi, ở đây giao lại cho ba"
An Giai Kỳ tui thân:"Nhưng mà chú kia..."
Chưa để An Giai Kỳ nói hết thì An Giai Kiên vội đẩy con trai út đi lên phòng.
Nhân lúc ba không để ý, An Giai Kỳ giơ thẳng ngón giữa hướng về Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ đang nhìn An Giai Kỳ nhếch môi cười thì thấy hành động đó thì nụ cười trở nên cứng đơ.
Hắn thật không ngờ cậu nhóc này dám làm vậy với khách hàng.
Sau khi An Giai Kiên kêu An Giai Kỳ lên phòng rồi quay sang hỏi Lãnh Dạ:"Thất lễ rồi, hay như vậy đi, để tôi đền tách cafe khác cho quý khách".
Lãnh Dạ nhìn chằm chằm vào miệng cốc cafe, nơi mà cậu nhóc vừa nãy nhấp ngụm uống, nói:"Không cần đâu, ông chủ cứ đi làm việc, không cần áy náy làm gì, tôi chỉ ngồi một chút rồi đi ngay"
Mặc dù có nói vậy thì An Giai Kiên vẫn cảm thấy rất áy náy về hành vi của con trai út của mình.
Ông nghĩ ngợi một chút rồi rút ra một tờ phiếu ăn uống miễn phí, kí vào rồi nhét vào tay vị khách này.
Như biết vị khách này sẽ từ chối liền nói:"Mong cậu hãy nhận lấy nó coi như sự đền bù về hành vi không tốt của Tiểu Kỳ, lần sau cậu đến tôi nhất định sẽ bắt nó phục vụ cho cậu coi như đền bù được không?"
Thấy ông chủ này chân thành như vậy lại còn kêu con trai ông phục vụ, Lãnh Dạ chỉ nghĩ cung kính không bằng tuân mệnh nói:"Vậy cũng được, cảm ơn ý tốt của ông".
Nhận được câu trả lời thích đáng, An Giai Kiên hài lòng rời đi và tất nhiên là tách cafe và chiếc bánh ông không lấy tiền của Lãnh Dạ.
Hắn ngồi tiếp tục thưởng thức cafe, Lãnh Dạ nhấp ngụm cafe chỗ mà cậu nhóc kia chạm