Từ ngày hôm Lãnh Dạ từ nhà chính trở về, An Giai Kỳ thấy hắn có vẻ khác lạ, nhiều lúc hắn luôn rơi vào trầm tư, cũng ít trêu ghẹo cậu hơn thì phải.
Buổi tối, An Giai Kỳ lén lút đi vào thư phòng, cậu rón rén đi đến phía Lãnh Dạ, hắn phì cười nói:"Có gì mà phải rón rén thế, giấu chú làm chuyện gì bất hợp pháp đúng không?".
An Giai Kỳ nhảy vồ lên người Lãnh Dạ, ôm lấy cổ hắn làm nũng nói:"Chú, chú dạo này bị sao ý, chẳng thèm quan tâm người ta".
Ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, Lãnh Dạ hôn chụt cái lên môi An Giai Kỳ nói:"Thật sao? chú không quan tâm em mà em lại lên cân à? lại có thêm tí thịt à?".
An Giai Kỳ chu môi nói:"Không phải thế, dạo này chú hay rơi vào trầm tư lắm, cũng ít trêu ghẹo em, chú có việc gì sao?".
Lãnh Dạ dịu dàng xoa đầu cậu nói:"Chỉ có Kỳ là hiểu chú nhất, dạo này lo mấy việc linh tinh mà phiền cả não".
Cậu vội dùng hai đầu tay day day thái dương của Lãnh Dạ hỏi:"Đỡ hơn chưa?".
Tâm trạng liền trở nên vui vẻ, Lãnh Dạ ôm chặt lấy An Giai Kỳ, đầu dựa vào ngực cậu nói:"Không biết kiếp trước chú đã làm gì tốt lắm hay sao mà kiếp này lại có được người yêu như này vậy".
__________
Sáng hôm sau, An Giai Kỳ đang ở trong phòng studio thu âm, sau khi thu âm xong, cậu đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không lành, mắt liên tục bị giật giật.
Một cuộc điện thoại gọi đến, thấy là số lạ nhưng linh tính mách bảo rằng cậu nên nghe nó.
Nhấn phím nghe, áp máy vào tai, An Giai Kỳ nói:
"A...alo, ai vậy ạ?"
Đầu dây bên kia liền trả lời:
"Cậu là An Giai Kỳ?"
"Dạ...dạ đúng vậy, cho hỏi vị tiên sinh là...."
"Tôi là ông nội của Lãnh Dạ, Lãnh Cao"
An Giai Kỳ liền nhận người nhà:
"A...chào ông nội, ông gọi cháu có việc gì không ạ?"
Ông nội Lãnh:
"...."
Không biết có phải ở cùng Lãnh Dạ quá lâu hay không mà cái liêm sỉ nó đâu rồi không biết, vừa biết người đó là ông nội của Lãnh Dạ thì liền nhận người nhà luôn.
Lãnh Cao giọng không vui nói:
"Tôi muốn gặp cậu để nói chuyện"
An Giai Kỳ hí hửng:
"A, bàn chuyện hôn sự của tụi con đúng không ạ? vậy cũng được nha, cần con gọi cho ba con đến không ạ?"
Lãnh Cao trầm cảm, bộ cậu ta không có liêm sỉ sao? ông tức giận nói:
"Cậu không có liêm sỉ à?"
An Giai Kỳ thản nhiên nói:
"Tại ở cùng cái người chuyên gia đánh mất liêm sỉ khi gần cháu nên cháu bị lây theo"
Lãnh liêm sỉ lúc này:"Hắt xì, ai đang nói mình vậy?".
Sau một hồi đấu khẩu, Lãnh Cao hạ cơn giận xuống, ông điềm tĩnh nói:
"Chủ nhật này tôi muốn gặp cậu, địa chỉ tôi sẽ gửi sau"
Nói xong Lãnh Cao liền cúp máy, An Giai Kỳ bỏ máy điện thoại ra khỏi tai, cậu vuốt tóc ra đằng sau, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén bao ngầu nói:"Haizzzz, lại chuẩn bị chiến đấu rồi đây.
Đến tối, trở về nhà ăn uống xong, An Giai Kỳ không do dự mà nói với Lãnh Dạ:"Chú, hôm nay ông nội chú gọi cho em".
Lãnh Dạ vừa ôm cậu vừa làm việc liền ngưng lại, nói:"Ông ấy gọi cho em? chắc ông ấy lại theo dõi chú rồi".
An Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi:"Chú, chú không sợ à?".
Lãnh Dạ thản nhiên trả lời:"Sao chú phải sợ, trên đời này có nhiều thứ chú sợ nhưng chú chỉ sợ em là nhiều nhất thôi".
Cậu phì cười:"Ơ hay, em có làm gì đâu mà chú sợ".
Hắn hôn vào má cậu nói:"Sợ cái nóc nhà".
Hai người cứ thế mà nói chuyện rồi lại hihi haha cười rồi còn tình tình tứ tứ.
Nói chuyện được một lúc, Lãnh Dạ mới nói vấn đề chính:"Vậy em định đối phó như nào? cần chú giúp không?".
An Giai Kỳ tự tin nói:"Không cần, em tự đối phó, chỉ là sợ chọc tức ông thôi".
Lãnh Dạ nhướng mày:"Hửm?".
An Giai Kỳ cười ranh mãnh.
Đúng 7h sáng, một tin nhắn được gửi tới, là một quán cà phê nọ, An Giai Kỳ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Lãnh Dạ thì ở nhà hóng tin, thật đáng mong chờ.
Đến điểm hẹn, An Giai Kỳ mặc lên trên người bộ quần áo trông rất lịch sự nhã nhặn, thấy có người đang ngồi trong góc, cậu biết đấy là ông nội Lãnh