[Anh hỏi: "Em biết yêu anh là đau khổ, thế tại sao em vẫn đâm đầu vào yêu?".
Cô cười: "Thì dẫu biết hút thuốc là bị ung thư nhưng họ vẫn hút đấy thôi".
-ÁÁÁÁ_Tiếng Thiên My vang lên cả một khu vực yên tĩnh làm ai cũng phải hoảng hốt.
-Thiên My_Gia Phong đứng ngang qua nó, nhìn thấy cảnh một chiếc ghế bay thẳng về phía nó. Hắn lo lắng bất chấp kết quả như thế nào mà nhảy sang ôm nó né ra.
Rầm///Chiếc ghế vỡ tan tành.
Do hắn ôm nó né mà hai người nằm lăn trên sàn gạch của cầu thang. Thấy tường gạch, hắn đành lấy lưng mình che cho nó để lưng nó khỏi đập vào vách tường.
-Khụ...My, My em không sao chứ_Mặc kệ lưng mình đau nhói như gãy ra từng khớp xương. hắn vẫn cố gượng dậy hỏi nó.
-An..._Do quá sợ hãi mà Thiên My ngất xỉu đi, nó chỉ kịp thấy trước mắt mình là hình ảnh của một người con trai mờ ảo. Và một cái ôm ấm áp khiến trái tim nó bình lặng.
Ấm thật!
-Chết tiệt_Mắt hắn băng lạnh hiện màu máu, lại là ai hãm hại nó. Hắn biết chiếc ghế to như vậy không thể nào tự dưng từ phía trên cầu thang lao xuống được.
Ráng chống cự cơn đau nhức ở lưng, hắn bế nó đứng lên. Chuẩn bị nhấc chân bước đi thì ở phía xa có bóng dáng một người con trai chạy lại...
Gia Phong nhìn thấy, tức giận lại thêm tức giận... Cái người con trai đó không ai khác là người đã tặng cho hắn cái nụ cười thách thức lúc sáng. Hừ. Anh ta làm gì ở đây, không phải là đi tìm Thiên My "của hắn" chứ.
-Thiên My bị sao vậy_Tử Nam lo lắng nhìn Gia Phong hỏi. Sâu trong đôi mắt ánh lên tia thù hận chán ghét vô cùng mà hắn không nhận thấy được.
-..._Hắn không trả lời, ôm nó bước đi. Dù hắn có như thế nào thì ai cũng đừng hòng chạm tới nó. Trừ khi là hắn không còn sống nữa. Hắn được tồn tại cứ như mang sứ mệnh bảo vệ nó. Bảo vệ tất cả những gì liên quan đến nó.
"Thiên My, sẽ có ngày em chấp nhận anh" Gia Phong tự nhủ với lòng mình, tự nở một nụ cười khổ.
Tử Nam đứng phía sau nhìn thấy dáng đi khập khiển vì đau lưng của Gia Phong thì cười khinh bỉ. Chân tiến bước về chỗ hắn. Ôm nó thoát ra vòng tay của hắn.
Gia Phong bất ngờ không kịp trở tay. Trừng mắt nhìn Tử Nam. Ánh mắt như muốn đập tan tất cả. Dang tay định dành nó về thì...
-Tốt hơn cậu nên tránh ra_Liếc đôi mắt chứa tia thù hận cùng nóng giận, Tử Nam lên tiếng nói. Tay vẫn ôm chặt Thiên My vào lòng cứ như buông ra là mất.
-Cô ấy "là của tôi"_Gia Phong không quan tâm, lãnh đạm cất tiếng. Cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng đánh dấu chủ quyền.
-Cậu nghĩ cậu bảo vệ được cô ấy sao?_Tử Nam khinh bỉ nhìn Gia Phong.
-Vậy cậu thì được sao_Môi Gia Phong nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
-Nhìn lại cậu xem, tôi không biết cậu có thể đưa Thiên My tới phòng y tế chưa nữa_Khẽ nhìn người con gái trong lòng mình. Tử Nam lại cười.
-Tôi như thế nào thì cũng sẽ không thể ảnh hưởng đến cô ấy_Dang rộng đôi cánh tay mình ra. Mặc kệ sự đau nhói phía sau. Hắn nhất định sẽ dành nó về mình.
Thấy hành động của hắn. Tử Nam tức giận. Ánh nhìn chán ghét càng thêm chán ghét.
-BÊN CẬU THIÊN MY LUÔN GẶP NGUY HIỂM, BẢO VỆ MÀ GIỜ NGẤT XỈU THẾ NÀY À, TỐT HƠN CẬU NÊN BIẾN MẤT KHỎI CUỘC ĐỜI CÔ ẤY ĐI.
Giọng hét đầy căm giận oán trách cứ như muốn đập nát tất cả mọi thứ. Tử Nam ôm Thiên My đi lướt qua Gia Phong cứ xem như hắn là không khí. Kèm theo là một tia nhìn cảnh cáo sắc lạnh.
Không gian trầm lặng, bầu trời màu xanh rộng lớn ngoài kia mang một màu xanh lạnh lẽo ảm đạm không một gợn mây.
Hai cánh tay mạnh mẽ trên không trung của người con trai bất lực buông thỏng xuống.
Hắn lại để nó thoát khỏi tay mình rồi. Lúc xưa, hắn thua chính bản thân mình, làm