"Em đậu rồi!" Bạch Nguyệt Minh cầm thư báo trúng tuyển chạy đến phòng sách, vừa cười lớn vừa ném giày đi, bổ nhào vào trong lồng ngực Lý Hàn Trạch, "Ông xã, mau tới sinh em bé!"
Lý Hàn Trạch xoay lại đè người lên giường, một tay lột quần Bạch Nguyệt Minh ra, một tay ấn tay Bạch Nguyệt Minh trên đỉnh đầu, mười ngón tay đan vào nhau, "Muốn đến vậy sao?"
Bạch Nguyệt Minh bị hắn sờ đến cả người mềm nhũn, cậu thẹn thùng cắn chặt hàm răng, trong miệng phát ra âm thanh rầm rì đáng yêu không tả nổi.
"Ting ting ting ting..."
Bạch Nguyệt Minh đầu rối tung như tổ quạ ngồi trên giường quơ rớt cái đồng hồ báo thức, đơ người hết mấy phút mới từ trong mộng tỉnh táo lại hoàn toàn.
Ngực cậu còn đập kịch liệt, độ nóng trên thân thể cũng không hạ xuống, quần cũng ướt...
Sao lại mơ thấy loại chuyện đó chứ!
Bạch Nguyệt Minh dùng sức xoa mặt, cảm giác trong mộng vẫn chưa tiêu tán, phảng phất như thân thể cậu vẫn còn bị lấp đầy. Loại cảm giác này thật sự rất kì lạ, không thể nói là tốt hay xấu, nhưng lại thấy mắc cỡ vô cùng.
"Dậy rồi?" Lý Hàn Trạch ngồi dậy, nhìn thấy làn da Bạch Nguyệt Minh phiếm hồng, nhịn không được sờ một cái, "Bệnh sao?"
Ngón tay hắn vừa chạm đến gương mặt của Bạch Nguyệt Minh, liền cảm thấy thân thể cậu run rẩy một chút, mẫn cảm né tránh hắn đụng vào.
"Làm sao vậy?" Lý Hàn Trạch cau mày nhìn cậu, cảm giác hôm nay Bạch Nguyệt Minh rất lạ. Vốn dĩ khi Bạch Nguyệt Minh tỉnh lại, chuyện đầu tiên là ủi vào trong lồng ngực hắn, dùng sức cọ vào người hắn sờ này sờ kia, hôm nay không chỉ không sờ mà còn không cho hắn chạm vào.
"Không, không có gì!" Bạch Nguyệt Minh lấy chăn bao lấy nửa người dưới, sợ Lý Hàn Trạch phát hiện, cậu chưa từng cảm thấy thẹn như vậy bao giờ.
"Lại gặp rắc rối gì rồi?" Lý Hàn Trạch nhích qua, một tay chống trên giường, lúc bàn tay ấn lên ga giường ẩm ướt hắn lập tức hiểu ra sao lại thế này.
Bạch Nguyệt Minh thấy hắn thay đổi sắc mặt, lại mắc cỡ bụm mặt nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh trốn.
Lý Hàn Trạch sửng sốt một hai giây, bình tĩnh đi đổi ga giường, sau đó đi tìm một chiếc quần lót đến gõ cửa phòng vệ sinh, "Tôi không cười em, em không cần trốn."
"Em, em không có trốn." Bạch Nguyệt Minh mở cửa ra một cái khe nhỏ, nhìn chằm chằm cái quần lót màu hồng trong tay Lý Hàn Trạch, xấu hổ đến đỏ rần mặt mày, "Anh cầm trên tay như vậy sao em mặc được."
Lý Hàn Trạch nhìn tay mình, "Tay tôi có bẩn đâu, sao lại không được cầm?"
"Anh, anh chưa rửa tay." Bạch Nguyệt Minh lại khép cửa thêm một chút, "Ai biết anh hồi tối có cầm cái gì không."
Lý Hàn Trạch: "... Vậy em để tôi vào rửa tay, tôi giúp em lấy cái khác."
"Không được." Bạch Nguyệt Minh rối rắm, "Anh đứng ngoài cửa chờ em đi, em thay xong rồi đến lượt anh."
Hành động này của cậu làm Lý Hàn Trạch nghĩ đến con trai hắn lúc mới vừa bước vào tuổi dậy thì, khi đó Lý Thư cũng vô cùng xấu hổ, từ chối giao tiếp với hắn, cái gì cũng không cho hắn can thiệp vào.
So với Lý Thư, phản ứng của Bạch Nguyệt Minh còn nghiêm trọng hơn, hắn đành phải cầm cái quần lót nhỏ đáng thương kia ra cửa phòng chờ.
Thời gian này người giúp việc trong nhà đang quét tước hành lang, thấy Lý Hàn Trạch ão não mặt mày cầm theo cái quần nhỏ ra tới, não bổ ra một màn tiểu thuyết đặc sắc. Sáng sớm Lý Hàn Trạch hóa cầm thú đè omega trên giường cởi quần lót nhỏ, kết quả khi dễ người ta quá tàn nhẫn nên bị đuổi ra ngoài phạt. Sinh hoạt hào môn thật sự quá tình thú!
Lý Hàn Trạch nghi ngờ Bạch Nguyệt Minh lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, nếu không cũng không thể nguyên buổi sáng không dám nhìn hắn, cũng không quấn lấy hắn để hắn ôm ăn cơm, còn cố ý ngồi xa cách, làm lơ lời hắn nói. Bộ dáng thẹn thùng này đáng yêu cực kỳ, nếu không có Lý Thư ở đây thì hắn cũng muốn trêu cậu một chút.
"Con no rồi." Lý Thư lau miệng, xách cặp đi ra cửa, Bạch Nguyệt Minh vội vàng đứng lên, "Chờ mình với!"
"Em không cần tôi đưa à?" Lý Hàn Trạch trong lòng có hơi mất mát, giống như đứa con mình nuôi đã trưởng