"Cái gì đây?" Lý Hàn Trạch sau khi nhìn thấy tên quyển sách liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra Bạch Nguyệt Minh không thay đổi, vẫn nghĩ cách câu dẫn hắn mỗi ngày như cũ.
Bạch Nguyệt Minh xấu hổ nhét sách vào trong túi, "Em mua vào mấy hôm trước còn chưa đọc được gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều."
Lý Hàn Trạch cong khóe miệng, "Chăm học thế, quyển này so với mấy quyển trước có vẻ "nặng" hơn nhiều."
"Có đâu!" Bạch Nguyệt Minh lúng túng sửa sang lại túi, chạy ra khỏi tiệm cà phê.
Thật ra hôm nay cậu có hẹn với Lâm Thiếu Ngải, đúng lúc cả hai đều đang cần ôn một vài kiến thức trung học, Lâm Thiếu Ngải học giỏi có tiếng, cậu muốn Lâm Thiếu Ngải giảng vài đề cho cậu. Cách thức giảng bài của Lý Thư thật sự quá ba chấm.
Hai người hẹn nhau tại một tiệm bánh ngọt, vừa mới lấp đầy bụng ở bên kia xong bây giờ Bạch Nguyệt Minh không ăn nổi cái gì nữa, chỉ có thể nhìn Lâm Thiếu Ngải nhai bánh.
"Lần nào em cũng được hạng nhất, không sợ thầy la sao?" Bạch Nguyệt Minh tò mò hỏi.
"Sợ gì, đó là quyền lợi của em, muốn cướp thì cứ việc nằm mơ đi." Lâm Thiếu Ngải hút một ngụm trà sữa, "Lúc trước ổng mắng em, em liền xì hơi bánh xe của ổng, sau đó đào nguyên một ổ kiến ngâm vô ly trà của ổng, quá bổ luôn."
Bạch Nguyệt Minh nghe xong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không biết nên đánh giá như thế nào, chỉ có thể dựng ngón cái về phía đối phương.
"Có điều đó không phải nguyên nhân ổng bó tay với em."
"Biết vì sao không?"
Những chuyện Lâm Thiếu Ngải vừa kể đã quá bá rồi, Bạch Nguyệt Minh thật không dám tưởng tượng cậu còn dám làm thêm chuyện gì kinh hãi hơn.
"Vì ba em là quản lí của trường."
"Ồ..." Rốt cuộc Bạch Nguyệt Minh cũng biết vì sao cậu có thể kiêu ngạo như vậy.
"Không tám chuyện nữa, học thôi." Lâm Thiếu Ngải mở đề ôn luyện ra, chưa kịp xem thì sách đã bị Bạch Nguyệt Minh vỗ lên một cái.
"Hỏi em thêm một chuyện nữa." Bạch Nguyệt Minh hơi xấu hổ ghé vào tai đối phương hỏi, "Em hiểu biết nhiều, vậy em có biết yêu là gì không?"
Lâm Thiếu Ngải thấy bộ dáng mặt đỏ tai hồng của cậu đáng yêu vô cùng, nhịn không được nhéo mặt cậu, "Yêu hả? Chia thành rất nhiều kiểu, giữa bạn bè, gia đình, người yêu nè, còn nhiều lắm, cái anh hỏi là kiểu nào?"
"Kiểu..." Bạch Nguyệt Minh chọc chọc ngón tay, "Giữa hai người yêu nhau á."
"Đúng là câu hỏi của thế kỉ," Lâm Thiếu Ngải nhanh chóng xua tay, "Không giải thích được, tự anh trải nghiệm đi, loại cảm nhận này rất đặc biệt, anh hãy ngẫm lại cho thật kĩ, anh đối với người kia có cảm giác gì, có đối với người khác giống vậy không. Em có quyển sách này, bán rẻ cho anh luôn, đọc xong hiểu liền."
Bạch Nguyệt Minh nhớ đến giấc mơ ngày hôm đó, trước kia cậu luôn treo chữ lên giường bên miệng nhưng bao giờ suy xét ý nghĩa của nó, cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh làm tình cùng Lý Hàn Trạch, nhưng lại mơ thấy cảnh đó.
Cảm giác trong mơ còn rất rõ ràng, như là khắc sâu vào tâm trí, làm cậu không thể nào quên được.
Lý Hàn Trạch tan làm về nhà, thấy Bạch Nguyệt Minh ngồi bên cửa sổ, vừa tắm xong chỉ quấn mỗi khăn tắm làm lộ ra bộ ngực nhỏ non mịn, cần cổ thon dài trắng nõn, tóc ướt e dè dính trên trán, bầu má in bóng lá cây đung đưa ngoài cửa sổ, phong cảnh trước mắt hắn tựa như một bức họa, đẹp đẽ đến mức không dám chạm vào.
Lý Hàn