Tâm tình Bạch Nguyệt Minh khá hơn nhiều, vỗ vai Lý Hàn Trạch, "Sau này không muốn bị cắm sừng thì đối xử với em tốt chút đi."
Con ngươi Lý Hàn Trạch đen lại, "Em nói gì?"
Bạch Nguyệt Minh bị giọng hắn làm cho run rẩy, nhưng cậu cảm thấy mình không nói gì sai, kiên cường ưỡn ngực nhỏ, "Trong sách nói, tình yêu phải xuất phát từ hai phía, nếu chỉ có một bên bỏ sức mà không được bất cứ lời đáp trả nào thì sẽ bị nản lòng thoái chí, sẽ đi tìm một cái ôm ấp áp từ nơi khác."
Lý Hàn Trạch đau đầu, nếu không giải thích rõ ràng với Bạch Nguyệt Minh sợ rằng não cậu lại tiếp tục bổ ra mấy chuyện trên trời, hắn xoa huyệt thái dương kiên nhẫn giải thích, "Em nghe đây, tôi với mẹ của Lý Thư chỉ là quan hệ bạn bè, cậu ấy gả cho anh tôi, sau này bọn họ qua đời không ai chăm sóc đứa nhỏ nên tôi mới đem Lý Thư về nhà nuôi."
"Thật sao?" Bạch Nguyệt Minh nghe được lời này, đôi mắt sáng lấp lánh trở lại, cậu nhón chân lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lý Hàn Trạch, "Nói vậy là anh chưa từng yêu người đó? Cũng không sinh em bé với người ta? Trong lòng anh chỉ có mình em, em là mối tình đầu của anh sao?"
"Luyên thuyên mãi có thấy phiền không?" Lỗ tai Lý Hàn Trạch đỏ lên, không biết do trời lạnh hay do điều gì khác. Hắn đội nón lên, lại kéo nón của áo lông đội lên cho Bạch Nguyệt Minh, cuốn khăn quàng cổ lại biến cậu thành một con chim cánh cụt, "Im ngay."
Bạch Nguyệt Minh mặc quá dày, giống một chú chim cánh cụt mũm mĩm bập bễnh đi sau lưng hắn. Ở giao lộ bình thường còn ổn, lúc lên núi trèo qua mấy bậc thang tốn không ít sức lực, hơn nữa trên người cũng ra mồ hôi đầm đìa, "Em nóng quá à, muốn cởi đồ."
"Ra mồ hôi mà cởi đồ coi chừng bị cảm." Lý Hàn Trạch lau mồ hôi cho cậu, lại chỉnh mũ cho ngay ngắn, "Em ít ra ngoài, thể chất yếu ớt, dễ bị bệnh."
Bạch Nguyệt Minh ngửa đầu, hai mắt đều bị mũ che mất, khó khăn nhìn Lý Hàn Trạch, "Không phải anh cũng vậy sao, trừ lúc làm việc thì là ở nhà, sao cơ thể lại mạnh khỏe hơn em được?"
"Lúc rảnh tôi tập thể hình, bơi lội."
"Ờ ha, trong nhà có hồ bơi! Mà anh chưa bao giờ rủ em bơi hết!"
"Em không biết bơi."
"Anh có thể dạy em mà!" Bậc thang phía trên biến thành ván gỗ, còn có tuyết đọng, khi dẫm lên sẽ kêu kẽo cà kẽo kẹt, Bạch Nguyệt Minh nhịn không được nhảy tới lui, "Anh dạy em bơi thì sẽ không rơi vào tình trạng em với con anh cùng rớt xuống nước anh phải suy nghĩ xem cứu ai."
Lý Hàn Trạch giật giật khóe miệng, sợ Bạch Nguyệt Minh bị tuyết làm trượt ngã, kéo tay cậu đi lên trên, "Lý Thư biết bơi."
"Ồ, vậy em kêu cậu ấy dạy."
Lý Hàn Trạch nghĩ, Bạch Nguyệt Minh mặc quần bơi nhỏ lộ ra cơ thể trắng nõn bơi lội với Lý Thư? Hơn nữa lúc học bơi không tránh được việc tiếp xúc thân thể? Vừa rồi Bạch Nguyệt Minh còn nói cắm sừng hắn, cái này không phải tạo điều kiện cho cậu sao!
"Mai tôi dạy em."
"Anh không chê em phiền à?" Bạch Nguyệt Minh nghiêng đầu hỏi hắn.
"Không phiền." Lý Hàn Trạch cong khóe miệng, "Đến lúc đó trực tiếp ném em vào trong nước, cho em đập nước vài lần là biết bơi liền."
Bạch Nguyệt Minh: "Sao anh có thể làm vậy! Anh muốn mưu sát người vợ dịu dàng đáng yêu của mình sao?"
Lý Hàn Trạch nhéo mặt cậu, "Ồ, để tôi xem da mặt em dày đến cỡ nào rồi."
"Em không dịu dàng sao? Em không đáng yêu sao?" Bạch Nguyệt Minh làm mặt quỷ, chạy nhanh về phía trước, "Em lên đỉnh núi trước! Em so với anh lợi hại hơn!"
Nói xong cậu còn nhảy nhót, vừa lúc tuyết rơi, một mảnh bông tuyết rớt lên chóp mũi cậu, bị hơi thở làm tan đi, "Tuyết rơi rồi!"
Cậu vươn đầu lưỡi liếm bông tuyết, "Chả ngọt gì cả."
Lý Hàn Trạch trầm mặt che miệng cậu lại, "Em bị ngốc hả, làm sao tuyết có vị ngọt được?"
Lúc nói chuyện hắn cảm giác bàn tay đón được một trận ấm áp, hắn giống như bị bỏng vội vàng bỏ tay ra, liền nhìn thấy hai lúm đồng tiền tròn vo trên mặt Bạch Nguyệt Minh.
Bạch Nguyệt Minh cười haha nhìn hắn, "Anh ngọt hơn tuyết nhiều."
Lý Hàn Trạch nhìn cậu xoay vòng chạy qua chạy lại dùng tay hứng bông tuyết, bộ dáng vui vẻ ngây ngô cũng có chút đáng yêu.
Lý Hàn Trạch thở ra một luồng khói trắng, lần đầu tiên có suy nghĩ nếu có thể cùng người này trải qua một đời thì cũng không tồi.
....