Bạch Nguyệt Minh vẫn sợ Trương Mẫn Mẫn hỏi cậu sao lại nhìn giống như một omega nên trong lúc đi tìm lớp vẫn luôn lo lắng bất an. Nhưng Trương Mẫn Mẫn không nhiều chuyện như cậu nghĩ, chỉ tập trung nói đến một vài nội dung về chuyên ngành của bọn họ.
Trò chuyện được một lúc sau Bạch Nguyệt Minh mới biết, hóa ra Trương Mẫn Mẫn không giống cậu, không chỉ vùi đầu vào sách giáo khoa mà đã sớm tham khảo nội dung mà cô muốn học khi lên đại học. Chẳng những vậy cô còn viết báo về các loại tin tức tố, đại diện cho trường tham gia các cuộc thi, sở thích cũng cực kì phong phú như thích đi du lịch, thích một mình đi qua những tinh cầu khác. Tính cách của cô so với sự dịu dàng bên ngoài hoàn toàn bất đồng, khiến người khác phải ngước nhìn.
Bạch Nguyệt Minh nghe cô nói chuyện miệng liên tục há to, nhớ lại vừa rồi Lý Hàn Trạch ba hoa chích chòe trước mặt ba của Trương Mẫn Mẫn làm cậu thấy xấu hổ kinh khủng.
Phụ huynh nhà người ta khiêm tốn biết bao nhiêu, nhìn lại nhà cậu xem, con mới thi đậu đại học thôi mà nổ...
Không đúng, con gì chứ! Đột nhiên lại tự xem mình là con hắn như đúng rồi?!
Buổi tối về nhà, cả người Bạch Nguyệt Minh như cạn kiệt năng lượng ngã xuống giường, hai mắt thẫn thờ nhìn trần nhà, "Em cảm thấy bản thân mình ngốc quá trời!"
"Làm sao? Bị phát hiện à?"
Bạch Nguyệt Minh cứng đờ lắc đầu như con rối, giọng không cảm xúc, "Không phải, em phát hiện bạn bè trong lớp đều rất giỏi, bọn họ đọc nhiều sách, được nhiều danh hiệu, đi nhiều nơi, kiến thức uyên bác. Mọi người chỉ nói chuyện phiếm thôi em cũng không hiểu được, kiểu như rất cao siêu ấy. Chỉ có em là chẳng có gì nổi bật, y như một đứa ngốc, kiến thức cũng chỉ học từ trường lớp, đầu óc thì toàn yêu đương gia đình con cái, so với mọi người, em thật sự, thật sự..."
Bạch Nguyệt Minh trở mình, điên cuồng đập cái gối đầu, "Hay là em nghỉ học cho rồi, chẳng bao lâu họ cũng sẽ phát hiện sự tồn tại của một đứa dốt nát như em, em sẽ bị ghét, bị cô lập, bị khinh thường. Cuộc sống đại học của em sẽ toàn là màu đen tối tăm, rốt cuộc ở nhà sinh con vẫn tốt hơn."
Bạch Nguyệt Minh liếc mắt nhìn Lý Hàn Trạch, "Ông xã, tới đây sinh em bé đi."
Lý Hàn Trạch lắc đầu nhìn máy tính, một bên làm việc một bên làm công tác tư tưởng cho Bạch Nguyệt Minh, "Không sao mà, mọi người sẽ không ghét em đâu. Thời gian của bọn họ vô cùng quý giá, dùng thời gian đó để ăn hiếp em chi bằng dùng cho bản thân còn hơn, cho nên..."
Lý Hàn Trạch còn chưa nói xong đã bị Bạch Nguyệt Minh ném một cái gối tới, "Anh quá đáng lắm á."
Lý Hàn Trạch cười cười, đặt gối qua một bên, "Anh đoán rằng các bạn học của em sẽ không tốn thời gian nằm lăn lộn la ó đâu."
"Bọn họ cũng kết hôn cả rồi, chẳng lẽ không sinh hoạt vợ chồng sao?" Bạch Nguyệt Minh không tin, cậu lại trở mình, gửi tin nhắn cho Trương Mẫn Mẫn, "Ăn cơm chưa?"
Trương Mẫn Mẫn: "Mới ăn xong, chuẩn bị xem thời sự thư giãn chút."
Thời sự? Bạch Nguyệt Minh chưa bao giờ xem thời sự, cậu lăn qua một cái, tiếp tục nhắn tin cho đối phương, "Xem với vị kia hả?"
Trương Mẫn Mẫn: "Xem một mình thôi. Em ấy xem không hiểu, chỉ thích xem phim thần tượng gì đó, chán phèo, không hiểu sao lại có người thích xem mấy cái phim ngu ngốc vậy nữa."
Bạch Nguyệt Minh: "..." Tui thích xem đó rồi sao! Tui không có ngu ngốc!
Bạch Nguyệt Minh: "Dù sao cũng là bạn đời của cậu mà, cậu hạ thấp người ta như vậy, để cậu ấy biết được sẽ bị tổn thương á.
Trương Mẫn Mẫn: "Không phải mình hạ thấp em ấy, mình chỉ nói sự thật thôi. Em ấy cả ngày chỉ biết yêu đương sinh con, phiền phức. So với omega, mình thích kết hôn với alpha hơn, cái hệ thống phân phối hôn nhân chết tiệt, hủy hoại biết bao nhiêu cuộc đời."
"!" Bạch Nguyệt Minh bị suy nghĩ của cô làm cho hoảng sợ, "Sao A với A lại ở bên nhau được, vậy chẳng phải... Chẳng phải là đồng tính luyến ái sao..."
Trương Mẫn Mẫn: "Tinh cầu của chúng ta vốn có ba loại giới tính, ABO, B thì đã dần biến mất rồi, còn O sở dĩ tồn tại được là vì có thể sinh con. Nhưng nghiên cứu mới đây nghi ngờ rằng A cũng có khả năng sinh sản, nếu A có thể cùng với một A khác sinh con thì O vô dụng xem như xong đời."
"O vô dụng?" Bạch Nguyệt Minh quăng điện thoại qua một bên, bị người ta nói là một omega vô dụng làm tâm trạng cậu cực kỳ khó chịu.
Hóa ra alpha đều xem thường omega như vậy sao? Trước kia ba mẹ cậu xem thường cậu, rất nhiều bạn học và thầy cô cũng có thái độ này, vậy còn Lý Hàn Trạch thì sao? Hắn cũng sẽ xem thường cậu sao?
Lý Hàn Trạch nhanh chóng làm cho xong mớ công việc, ngẩng đầu lên nhìn xem Bạch Nguyệt Minh có còn đang thơ thẩn gì không, kết quả phát hiện trên giường trống trơn.
Hắn lội xuống phòng bếp một vòng cũng không thấy ai, hỏi người giúp việc trong nhà cũng không ai thấy cậu đâu.
Nhà quá lớn cũng bất tiện, muốn tìm người mà tìm mãi không thấy. Hắn đành phải gọi điện cho Bạch Nguyệt Minh, nhưng điện thoại cậu đã tắt.
Không ai thấy cậu, cậu cũng không ra ngoài, vậy có thể đi đâu được? Muốn chơi trốn tìm à?
Lý Hàn Trạch nghĩ như vậy liền đi đến phòng sách.
Bình thường chỗ này là chỗ mà Bạch Nguyệt Minh không muốn đến nhất, nếu chơi trốn tìm, chắc chắn cậu sẽ cho rằng hắn đoán không ra cậu sẽ trốn ở đây.
Nhà hắn có mấy cái phòng sách, Bạch Nguyệt Minh một cái để vào học, Lý Thư một cái, sau khi Lâm Thiếu Ngải đến hắn cũng làm cho Lâm Thiếu Ngải một cái. Rõ ràng