Những ngày qua Bạch Nguyệt Minh vô cùng sung sướng, hết ăn sơn hào hải vị trên đảo thì đi lặn, xem múa dân tộc, ngày cuối cùng Lý Hàn Trạch dẫn cậu đi nhảy dù.
Thời điểm ngồi trên trực thăng cậu thấy hối hận cực kỳ, thân thể không ngừng run rẩy, mắc gì phải đi theo Lý Hàn Trạch chơi cái này để tìm đường chết vậy trời!
Lỡ căng thẳng quá quên mở dù ra rồi sao? Hoặc bị gió thôi văng xuống biển thì chắc mất xác luôn quá. Nếu như cậu chết đi thì mấy quyển sách trong nhà để lại cho ai xem! Để cho Lâm Thiếu Ngải chăng? Nhưng trông Lâm Thiếu Ngải không giống một người nằm dưới chút nào cả, Lý Thư cũng vậy, không biết sau này bọn họ có rời xa nhau không nữa.
Những chuyện này làm phân tán lực chú ý của Bạch Nguyệt Minh, nên cậu không có căng thẳng như vừa rồi nữa.
Lý Hàn Trạch ôm cậu nhảy xuống, khoảnh khắc đó Bạch Nguyệt Minh tưởng mình chết rồi, cậu ôm chặt thân người mình, mắt nhắm lại không dám hé ra một kẽ hở.
Lý Hàn Trạch ở phía sau nhẹ nhàng vuốt ve vai của cậu để cậu thả lỏng.
Bạch Nguyệt Minh co người lại, trong đầu chỉ muốn kết thúc thật nhanh, sắp chịu không nổi rồi!
Lý Hàn Trạch cầm cổ tay Bạch Nguyệt Minh, ý bảo cậu mở mắt ra.
Bạch Nguyệt Minh đón gió, sau khi giang hai tay ra có cảm giác như đang bay lượn trên trời. Lòng hiếu kỳ khiến cậu chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy biển xanh bao la ở phía dưới, trái tim thình thịch như sắp nhảy từ cổ họng ra. Rất nhanh sau đó cậu cũng phát hiện không còn sợ hãi nữa, chỉ như đang bay lượn trên trời mà thôi, vô cùng sảng khoái và kích thích.
"A ---" Bạch Nguyệt Minh sảng khoái hét lên, lúc hạ cánh chân tuy chân còn mềm nhũn, hơi choáng nhưng lại ghé vào trên người Lý Hàn Trạch cười không ngớt, "Chơi vui quá đi! Ngày mai mình đừng về, thật sự em không muốn về nữa rồi."
"Vất vả lắm mới thi đậu lên đại học mà giờ đòi nghỉ à?" Lý Hàn Trạch đỡ eo cậu, cảm thấy eo Bạch Nguyệt Minh mềm ơi là mềm, làm hắn không khỏi phải ngắt nhẹ hai cái.
"A a a a!" Bạch Nguyệt Minh bực bội gãi đầu, "Không đi học đâu!"
"Ngoan, kiên trì qua mấy năm là tốt nghiệp rồi." Lý Hàn Trạch vẫn sờ eo.
"Tốt nghiệp xong sẽ nhàn hơn sao?" Bạch Nguyệt Minh hỏi, thuận tiện đẩy cái tay đang trên eo mình ra.
Lý Hàn Trạch không được sờ eo liền bực bội, "Sau khi tốt nghiệp thì lên nghiên cứu, xong rồi thi tiến sĩ, bằng cấp của nhân viên ở công ty anh đều rất cao."
Bạch Nguyệt Minh: "QAQ" thôi anh sờ nữa đi.
....
Bạch Nguyệt Minh vừa về đến nhà đã đi tìm Lâm Thiếu Ngải, muốn kể cho y nghe về những ngày vừa qua, kết quả vừa đẩy cửa ra đã thấy Lý Thư đang ở đó, lại còn nằm trên giường. Độ ấm trong phòng vừa phải, hẳn là không có mở máy lạnh, mấy ngày nay nóng nực như vậy mà Lý Thư còn trùm chăn kín mít. Hơn nữa bên cạnh hắn còn bày các loại đồ ăn vặt, trong tầm tay còn có thêm sách vở và máy chơi game, máy tính điện thoại cũng được bày ở những nơi hắn có thể với tay lấy được.
"Bộ mấy ngày nay cậu không xuống giường hả? Đang bày cái gì đây? Ở cữ ha gì?"
Lý Thư nghe xong liền tái mặt, Lâm Thiếu Ngải buông sách ra quay đầu nhìn bọn họ, "Anh ấy không thoải mái, đừng chọc."
"Làm sao rồi? Cậu bị bệnh hả?" Bạch Nguyệt Minh ngồi vào mép giường, muốn giơ tay sờ trán của Lý Thư, nhưng tay chưa kịp đụng tới thì Lý Thư đã nghiêng mình né tránh, lúc đó Bạch Nguyệt Minh vô tình thấy được vài vết đỏ trên cổ Lý Thư, "Hai người..."
Bạch Nguyệt Minh cười gian nhìn Lý Thư, "Chúc hai người sớm sinh quý tử nha!"
Lý Thư xù lông che lại cổ mình, "Tụi mình không có xảy ra cái gì hết!"
"Ồ, hiểu rồi." Bạch Nguyệt Minh nhướng mày với Lý Thư, "Cậu với ba cậu tính tình y chang nhau, thích mà cũng không dám nói, ngạo kiều thấy ớn."
"Mình không có!" Lý Thư hét lên, giọng nói khàn đặc, ho sặc sụa không dứt.
Lâm Thiếu Ngải nhanh chóng chạy đến rót nước cho hắn, "Đừng nói chuyện lớn tiếng quá, hôm qua anh kêu suốt, không đau họng sao."
Lý Thư tức giận đá chăn xuống đất, "Cút đi!"
Lâm Thiếu Ngải lắc đầu, dọn dẹp những mảnh ly vỡ trên sàn.
Bạch Nguyệt Minh cảm giác không khí giữa hai người này càng ngày càng căng thẳng cũng thấy lo lắng, tuy rằng cậu rất tò mò nhưng sợ mình nói nhiều lại làm họ không vui rồi cãi nhau. Bạch Nguyệt Minh chuyển đề tài, lấy đồ lưu niệm trong túi ra, "Mình mua ở cửa hàng đồ thủ công nè, lần sau tụi mình đi chung nha? Vui lắm!"
"Ừ, chờ đến nghỉ đông rồi đi." Lâm Thiếu Ngải thoáng nhìn qua Lý Thư, "Anh? Anh đi không?"
"Đừng có nói chuyện với ông đây." Lý Thư càng ngày càng cáu gắt, dứt khoác kéo chăn quấn mình từ đầu tới chân.
Bạch Nguyệt Minh không hiểu giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là như nước với lửa, vậy còn lên giường làm gì?
"Thiếu Ngải, mấy ngày nay hai đứa đều ở nhà à?"
"Vâng." Lâm Thiếu Ngải buồn rầu đọc sách, thuận miệng trả lời cậu, "Gần đây em tới kỳ động dục, không đi học được."
"À, chả trách." Bạch Nguyệt Minh kéo ghế ngồi cạnh Lâm Thiếu Ngải, nhìn sách y đang cầm, "Năm tới em muốn thi vào trường của tụi anh không?"
"Đến lúc đó rồi tính." Lâm Thiếu Ngải trộm liếc Lý Thư một cái, "Chắc anh ấy không đồng ý đâu, em sợ nếu em học ở trường đó anh ấy sẽ nghỉ học."
"Hai người..." Bạch Nguyệt Minh nhỏ giọng nói với Lâm Thiếu Ngải, "Cậu ấy có hơi trẻ con, em đừng so đo với cậu ấy. Chiều một chút, em dịu dàng thì cậu ấy cũng không thể nổi giận với em được."
"Vâng, biết rồi ạ." Lâm Thiếu Ngải lại thả mắt lên sách, chưa kịp đọc chữ nào thì Bạch Nguyệt Minh đã đặt một cái lọ lên trên cuốn sách, "Gì vậy?"
"Là..." Bạch Nguyệt