Bạch Nguyệt Minh quá sai lầm khi tưởng rằng Lý Hàn Trạch là người biết phân rõ phải trái đúng sai, vừa nói xong câu đó cậu liền bị Lý Hàn Trạch đè lên giường hung hăng làm suốt cả đêm.
Hơn nữa Lý Hàn Trạch không hề tiến bộ một chút nào! Mông cậu vẫn bị đau!
Cơ mà sau đó Bạch Nguyệt Minh thấy bản thân cậu hình như xuất hiện khuynh hướng thích bị bạo lực, cậu cảm thấy có bị đau chút thì càng thích hơn...
Sáng hôm sau trước khi ra ngoài, Bạch Nguyệt Minh thấy Lâm Thiếu Ngải đang nhàn nhã ăn sáng, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, đã bảy giờ rưỡi rồi, bình thường giờ này là giờ tự học buổi sáng.
"Em không muốn vào đại học à?" Bạch Nguyệt Minh tiến lại khẽ kéo Lâm Thiếu Ngải một cái, đôi mắt cậu nhìn chăm chăm vào bụng y xem xét thật nghiêm túc, "Nói thật với anh đi, em mang thai rồi đúng không?"
Lâm Thiếu Ngải kéo tay Bạch Nguyệt Minh, cười với cậu, "Hai người đêm qua kịch liệt quá nha."
"Hả?" Bạch Nguyệt Minh thấy y đang nhìn cổ của mình liền đỏ mặt che kín lại mấy vết đỏ mờ ám trên đó, "Anh, anh không có!"
"Hai người chỉ cần lớn tiếng một chút là em dưới lầu nghe hết trơn mà còn nói không có?" Lâm Thiếu Ngải nhướng mày cười gian với Bạch Nguyệt Minh, "Thấy sao? Lúc trước không phải anh luôn muốn bum ba với ổng sao, bây giờ thì toại nguyện rồi."
"Sao cái gì mà sao!" Nhắc tới chuyện này cậu chỉ muốn lật bàn, "Đau muốn chết! Lúc em làm có thấy đau không?"
"Cũng hơi hơi." Lâm Thiếu Ngải nói đau nhưng không giống cái đau mà Bạch Nguyệt Minh đang nói, "Có phải phương pháp của hai người không được đúng lắm không?"
"Không đúng là sao? Giống như trong sách vẽ thôi, nhưng không sướng như trong đó nói."
"Nếu không đổi thành anh chủ động thử xem, chọn tư thế nào anh thấy thoải mái ấy?" Lâm Thiếu Ngải đề xuất cho cậu một ý kiến.
"Nhưng mà Lý Hàn Trạch không cho anh nằm trên!" Bạch Nguyệt Minh vừa nhớ tới đã thấy tức, cảm giác như mình bị Lý Hàn Trạch lừa, suốt ngày lải nhải bình đẳng mà cuối cùng cũng ỷ sức lớn hơn cậu mà làm tới.
"Kỹ thuật của anh ấy kém như vậy còn không để anh đổi lại, kỹ thuật của anh chắc chắn tốt hơn anh ấy! Hơn nữa anh cũng lớn không kém đâu."
Lâm Thiếu Ngải tỏ vẻ hoài nghi về chuyện này, "À ừ, ý của em không phải thế, là kiểu để anh ngồi trên ấy..."
"Gì?" Bạch Nguyệt Minh mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Lâm Thiếu Ngải đang nói cái gì, "Em nói rõ hơn chút đi."
Lâm Thiếu Ngải lấy một quyển sách trong cặp ra đưa cho Bạch Nguyệt Minh, "Mới ra lò, giá gốc một trăm rưỡi, giảm giá cho anh còn một trăm hai thôi. Bên trong nói rất tỉ mỉ, có cả tư thế mà em nói nữa."
"!" Bạch Nguyệt Minh không tài nào cự tuyệt được sự dụ hoặc của tri thức, lập tức trả tiền mua sách ngay, "Chừng nào về anh phải nghiên cứu thật kĩ mới được."
Nói xong cậu nhanh chóng bỏ sách vào cặp, chuẩn bị đi học, trước khi đi đột nhiên nghĩ đến một chuyện nên quay người lại hỏi Lâm Thiếu Ngải, "Em với Lý Thư cũng vậy hả?"
Lâm Thiếu Ngải cười cười, không trả lời.
Bạch Nguyệt Minh tưởng mình đoán đúng rồi, "Chả trách em với Lý Thư cứ cư xử như thế, quả thật omega phải chủ động một chút mới tốt. Lát nữa anh phải đem cái quyển nói cái gì mà rụt rè không được chủ động xé nát!"
Nói xong Bạch Nguyệt Minh đột nhiên thấy sai sai, hình như quyển sách đó cũng là Lâm Thiếu Ngải bán cho cậu!
....
Mới vào học nên nội dung bài học cũng không quá khó, Bạch Nguyệt Minh học cũng nhàn, buổi chiều chỉ có hai tiết nên tan học cậu liền đi tìm đàn chị đó, hỏi một chút về việc đăng ký vào xã đoàn.
Lúc trước dù đã gửi thư đăng ký nhưng mãi vẫn không nhận được hồi âm, cậu cũng không biết mình có được thông qua hay không.
Đàn chị là trưởng xã đoàn nhưng hôm nay không có mặt, người tiếp cậu là một học trưởng năm hai. Học trưởng biết cậu là một omega xong liền vô cùng vui mừng, kéo cậu đến xã đoàn giới thiệu cậu với từng đoàn viên, "Xã đoàn chúng ta cuối cùng cũng có một omega còn sống rồi!"
Bạch Nguyệt Minh nghe xong cũng hết hồn, cái gì mà omega còn sống! Không lẽ lúc trước toàn là người chết? Hay toàn là tiêu bản?
Cậu vốn chỉ định đến xem mình có được nhận hay không rồi về nhà ngay, ai ngờ bị các học trưởng học tỷ dùng ánh mắt trìu mến vây quanh thăm hỏi hết cả buổi, phó xã đoàn còn đề nghị tổ chức một buổi liên hoan vào tối nay để chào mừng thành viên mới.
Thật ra Bạch Nguyệt Minh không thích đi ăn uống nhậu nhẹt với người lạ cho lắm, nhưng nghĩ lại sau này còn phải sinh hoạt chung với mọi người nên không thể không nể mặt được, đành phải đồng ý.
Sau khi Bạch Nguyệt Minh được thêm vào nhóm xã đoàn mới phát hiện có hơn một trăm người, buổi liên hoan hôm nay chỉ có mười mấy người, mọi người cùng nhau vote, cuối cùng quyết định đi ăn buffet thịt nướng.
Bạch Nguyệt Minh nhớ đến lần học quân sự lúc trước, nhờ cái hôm mọi người lén ăn thịt nướng vào ban đêm kia mà trở nên thân thiết hơn, vậy xác định là thịt nướng có thể làm gia tăng sự thân thiết. Nếu Vương Tranh Vũ với Chu Triều cũng vào xã đoàn này thì tốt rồi, nhưng hôm nay cậu có nghe nói hai người đó một người thì vào đội bóng rổ của trường, người kia thì vào câu lạc bộ phim ảnh, chắc là không thể tham gia vào xã đoàn bình đẳng này rồi.
Lúc đến nơi ăn tiệc Bạch Nguyệt Minh có gửi tin nhắn cho Lý Hàn Trạch, nói buổi tối cậu sẽ về trễ một chút, đi ăn liên hoan với xã đoàn.
Lý Hàn Trạch cũng không nói là không cho đi, chỉ dặn dò mấy cậu, bảo cậu không được uống rượu, gửi định vị quán ăn qua cho hắn, chừng nào xong thì điện thoại để hắn tới đón.
Bạch Nguyệt Minh đang tập trung gửi tin nhắn thì bị học trưởng ngồi cạnh thấy, y cười hỏi cậu, "Ba em hả? Dài dòng quá ha, ba anh cũng vậy đó, người già thường hay như thế."
Bạch Nguyệt Minh nghe học trưởng gọi Lý Hàn Trạch là người già, thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Không phải đâu,