Cả một đêm qua Bạch Nguyệt Minh đều trong trạng thái căng thẳng, nghe tin bệnh của Lý Thư có thể trị được thì cũng thả lỏng được đôi chút. Lúc về tới khách sạn, Bạch Nguyệt Minh đã buồn ngủ đến nỗi díu hết cả mắt lại.
“Ngủ đi, chừng nào dậy thì anh kể cho nghe.” Lý Hàn Trạch đắp chăn cho cậu, kéo màn xuống, nhưng chính hắn lại không ngủ được, nói phải đi xem xem Lý Thư với Lâm Thiếu Ngải đã bàn bạc đến đâu rồi.
Bạch Nguyệt Minh thấy mình cũng không phải bác sĩ, cho dù có biết tên bệnh thì cũng không thể nào giúp chữa trị được, chi bằng bây giờ nghỉ ngơi một chút đã, lát nữa dậy sẽ giúp bọn họ thu dọn hành lý.
Lúc Bạch Nguyệt Minh ngủ dậy thì Lý Thư với Lâm Thiếu Ngải đã về trước rồi, cậu hỏi Lý Hàn Trạch, “Lý Thư thật sự đồng ý để Lâm Thiếu Ngải đi chữa bệnh cùng với cậu ấy hả anh?”
Vừa rồi Bạch Nguyệt Minh thấy bộ dáng hận không thể từ tầng mười nhảy xuống của Lý Thư không ngờ Lý Thư lại quyết định cho Lâm Thiếu Ngải đi cùng. Cậu còn đang cân nhắc xem có nên xin nghỉ học để cậu với Lý Hàn Trạch đi theo trông coi Lý Thư trị liệu hay không.
“Hai đứa nó đã bàn xong rồi.” Tuy Lý Hàn Trạch rất muốn đi theo nhưng hắn không thể tùy tiện xuất ngoại được. Ba hắn vẫn cứ luôn giám sát hắn, hắn sợ nếu hắn đi rồi, ông ta sẽ bắt Bạch Nguyệt Minh làm con tin ép hắn quay về mới chịu thả người. Trong lúc này nhất định không thể tạo thêm rắc rối nữa, “Hai đứa nó cũng lớn rồi, em đừng lo. Anh có cho người đi theo tụi nó, qua đó cũng sẽ có người ra đón.”
Bạch Nguyệt Minh gật đầu, “Vậy em cũng yên tâm, hy vọng hai người có thể nhanh chóng trở về.”
…
Lúc trước Lý Hàn Trạch có nói muốn trồng rau, Bạch Nguyệt Minh cũng không để ý lắm. Kết quả Lý Hàn Trạch làm thật, hắn cho người đào đất trong sân để trồng một ít cà rốt, còn nói là cà rốt để nuôi thỏ, thỏ nuôi lớn xong làm thịt ăn.
Bạch Nguyệt Minh có thời gian rảnh sẽ ra vườn nhổ cà rốt, ngồi trên cỏ ăn chung với bọn thỏ. Cà rốt Lý Hàn Trạch trồng vừa ngọt vừa giòn, cậu có thể ăn một lúc năm sáu củ.
Mấy con thỏ trong vườn cũng không còn nhát người nữa, thấy Bạch Nguyệt Minh đến liền nhảy nhót lung tung quanh chân cậu, hai con chó nhỏ cũng thế, thấy cậu thì sẽ vẫy đuôi liên tục. Những con mèo hoang lúc trước thấy người là chạy bây giờ cũng thay đổi, thỉnh thoảng chúng sẽ đến gần cho Bạch Nguyệt Minh vuốt ve mấy cái.
Bạch Nguyệt Minh rất tận hưởng khoảng thời gian nhàn rỗi này, cậu ôm con thỏ đi hỏi Lý Hàn Trạch, “Mình đừng ăn thịt nó nha anh?”
Lý Hàn Trạch ném cho cậu một ánh mắt từ chối, “Không ăn nó thì nó cũng chết thôi, đem chôn trong đất thì biến thành phân bón. Em ăn cà rốt đều là do dinh dưỡng từ thi thể bọn nó cung cấp đấy, có khác gì em trực tiếp ăn thịt chúng nó đâu?”
“!” Bạch Nguyệt Minh vuốt thỏ con, vẫn thương tiếc, “Mấy con thỏ này em nuôi có tình cảm hết rồi, sao mà giống nhau được?”
Lý Hàn Trạch gật đầu, “Ừ, thật sự không giống, vị của thịt thỏ với vị của cà rốt khác nhau mà.”
“Vấn đề mà em nói không phải hương vị!” Con thỏ trong lồng ngực Bạch Nguyệt Minh như cảm nhận được cái gì, nó bắt đầu run lên khiến Bạch Nguyệt Minh càng đau lòng, “Không được ăn thịt thỏ.”
Lý Hàn Trạch nhìn cậu cười, muốn chọc cậu tiếp, đúng lúc này người giúp việc trong nhà mang đến một cái thùng giấy.
Bạch Nguyệt Minh nghe được tiếng kêu chít chít từ trong thùng giấy, cậu tò mò mở nắp ra, thấy bên trong là một nắm lông vàng liền kinh ngạc đến mắt sáng long lanh. Cậu thuận tay đặt con thỏ xuống đất, bắt đầu sờ những chú gà con lông vàng, “Dễ thương quá chừng!”
Lý Hàn Trạch ngăn cản lại không cho cậu chạm vào, “Em đừng có làm quen với tụi nó, mắc công sau này lại không ăn được.”
Bạch Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao anh cứ đòi ăn tụi nó hoài vậy? Anh ác độc vừa thôi, ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn.”
Lý Hàn Trạch: “Vậy món gà rán tối nay xem như dẹp bỏ.”
Bạch Nguyệt Minh phải đợi nửa tháng mới được ăn một lần, nhắc tới hai chữ này nước miếng cũng sắp chảy ròng ròng. Cậu nhìn đống gà con tròn vo trong thùng, không biết phải làm sao.
“Không biết gà con chiên ăn có ngon không, hay kêu người chiên cho em ăn thử nha?” Lý Hàn Trạch nói rồi thật sự vói bàn tay vào trong thùng.
Bạch Nguyệt Minh vội vàng lấy thân mình che chắn cái thùng, “Đừng mà! Hay là, hay là chờ tụi nó lớn rồi…”
“Ừ, lớn có nhiều thịt.”
Bạch Nguyệt Minh bị đống gà con làm cho tim mềm nhũn, làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện bọn nó lớn lên bị bắt lên bàn ăn, ngay cả con thỏ trơ trọi trên đất cũng quên béng luôn.
Thỏ nhỏ bị thất sủng cố gắng dùng miệng kéo ống quần của Bạch Nguyệt Minh, thấy cậu không để ý đến nó nên mất mát bỏ đi.
Bạch Nguyệt Minh có niềm vui mới, không chờ được gấp gáp muốn khoe khoang, cậu gọi video cho Lâm Thiếu Ngải, “Nhà mình có thành viên mới nè, chờ hai người về là có thể gặp rồi.”
Lý Hàn Trạch ở bên cạnh nói chen vào, “Chờ hai đứa về là có gà rán ăn rồi đó.”
Bạch Nguyệt Minh: “…”
Cậu muốn né tránh đề tài này nên kéo cái thùng qua, một mình đối thoại với Lâm Thiếu Ngải: “Hai người sao rồi? Lúc trước hỏi thì nói bệnh không nghiêm trọng, không lâu sẽ về, sao bây giờ còn chưa về thế?”
Lâm Thiếu Ngải gầy đi nhiều, nhưng tâm trạng lại khá tốt, “Tạm thời tụi em về không được, trạng thái của Lý Thư thì tốt lắm, có em ở đây chăm sóc anh ấy rồi, mọi người đừng lo.”
Bạch Nguyệt Minh không yên tâm lắm, “Hai người đừng có đánh nhau nữa đó.”
“Không đâu, anh ấy…” Lâm Thiếu Ngải nhắc tới chuyện này trên mặt có điểm vui vẻ hơn, “Thái độ của anh ấy đối với em cũng không căng thẳng nữa, cũng không ghét em như trước.”
Bạch Nguyệt