Khoảng thời gian gần đây tương đối hỗn loạn, ngày nào cũng có tin tức về sự kiện đức vua bị ám sát. May mà canh phòng chặt chẽ nên đức vua không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hung thủ vẫn chưa bắt được thì nguy hiểm cũng không thể tiêu trừ.
Bạch Nguyệt Minh tắt TV, nói với Lý Hàn Trạch, "Xem ra kế hoạch của anh phải sửa lại rồi, người anh trai đó của anh phế vật hơn anh nghĩ đấy."
"Càng tốt, thừa dịp đức vua đang nằm viện, những người anh em đó của anh chắc chắn phải sứt đầu mẻ trán vì cái ngôi vị đó, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch là được."
"Anh đang làm gì thế?" Bạch Nguyệt Minh lại gần Lý Hàn Trạch, nhìn màn hình máy tính của hắn.
Lý Hàn Trạch đang chuẩn bị mở lại công ty, lúc trước Bạch Nguyệt Minh có trêu hắn nói hắn định mở nông trại bán sữa bò phải không. Kết quả là hắn thật muốn kinh doanh sữa bò, địa chỉ nhà máy đã được chọn, bò cũng được mua thêm cùng với việc tiến độ chụp quảng cáo cũng đã gần hoàn thành. Lý Hàn Trạch còn nói với Bạch Nguyệt Minh, qua một thời gian nữa là có thể thấy quảng cáo sữa bò của nhà bọn họ trên TV.
"Anh thật sự không định tranh một chút ạ?" Bạch Nguyệt Minh không hiểu lắm, "Nếu em là anh thì chắc em cũng tham gia thử."
Lý Hàn Trạch quay qua hôn lên chóp mũi của cậu một cái, "Em muốn làm hoàng hậu hả?"
"Em..." Bạch Nguyệt Minh nhớ tới mẹ của Lý Hàn Trạch, "Không muốn, em thấy ba anh cưới nhiều vợ như vậy, làm hoàng hậu có ích lợi gì mà còn phải chia sẻ anh với nhiều người khác nữa. Em sợ em mất kiểm soát thuốc chết bọn họ!"
"Dù anh có là ai thì bên cạnh anh cũng sẽ chỉ có duy nhất một mình em." Lý Hàn Trạch kéo Bạch Nguyệt Minh ngồi lên đùi mình, "Em nhìn giúp anh đi, xem xem mẫu đóng gói nào đẹp."
"Chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng phải tự làm à?" Bạch Nguyệt Minh ngoài miệng ghét bỏ nhưng thật ra trong lòng đang lo hắn phải vất vả, "Sao em thấy anh bán sữa còn mệt hơn bán thuốc ức chế vậy?"
"Mới bắt đầu nên sẽ phải chịu cực một tý, về sau sẽ ổn thôi." Lý Hàn Trạch di chuyển con chuột cho Bạch Nguyệt Minh chọn.
Hai người sến súa bám lấy nhau như vậy hết cả buổi tối, sáng sớm hôm sau Lý Hàn Trạch đã bị gọi đến bệnh viện, lý do là ba hắn muốn gặp hắn.
Sau khi ba hắn bị thương hắn cũng chưa đến thăm lần nào, quả thật cũng nên qua đó một chút.
Lý Hàn Trạch không có gọi Bạch Nguyệt Minh đi cùng, trong khoảng thời gian này ngày nào Bạch Nguyệt Minh cũng hỏi hắn, sao cậu mang thai mà bụng vẫn xẹp lép như vậy, nếu hắn dẫn Bạch Nguyệt Minh theo mình đến bệnh viện thì chắc chắn cậu sẽ thuận tiện đòi đi siêu âm xem đứa nhỏ!
Lý Hàn Trạch chuẩn bị tìm một cơ hội thích hợp nói chuyện đứa nhỏ với Bạch Nguyệt Minh, nhưng bây giờ thì không phải lúc. Trước mắt đứa nhỏ này xem như là bùa hộ mệnh của Bạch Nguyệt Minh.
Thương tích của đức vua so với những gì báo đài đưa tin còn nghiêm trọng hơn, Lý Hàn Trạch vào phòng bệnh liền thấy đầu ông ta quấn đầy băng gạc, trên cánh tay cũng có vết thương, chân thì gãy xương, ngực cũng bị thương tổn.
Lý Hàn Trạch thấy tình trạng của ông ta như thế cũng cảm thấy tội nghiệp, nhưng vẫn như cũ không muốn thông cảm cho ông ta.
Đức vua bảo hắn ngồi gần lại một tý, cố sức nói với Lý Hàn Trạch, "Tới đây, mấy ngày nay anh chị em của con đều đã ghé qua đây thăm ta, chỉ trừ mỗi con."
"Không phải con đến rồi đây sao." Lý Hàn Trạch kéo ghế ngồi gần mép giường, cầm quả táo gọt vỏ.
"Thật ra ta biết, bọn chúng đến thăm ta không phải là quan tâm đến thương tích của ta mà là muốn xem xem chừng nào lão già này chết."
"..." Lý Hàn Trạch không nói gì, tiếp tục gọt vỏ táo.
"Ngẫm lại thì ta cũng lớn tuổi rồi, đã đến lúc nên lui về phía sau, nhưng mà trong đám trẻ thì ta xem trọng con nhất." Đức vua nhìn lý Hàn Trạch, "Cũng chỉ có con là giống ta nhất."
Lý Hàn Trạch hơi đình trệ động tác, suýt chút nữa cắt trúng tay, chán ghét nhăn mày, "Người đừng nói như vậy."
Đức vua thở dài, bệnh tật già nua khiến Lý Hàn Trạch khó mà nhìn ra cảm xúc trên mặt ông, "Ta chuẩn bị truyền ngôi vị lại cho con."
"..." Lý Hàn Trạch đặt quả táo đã gọt xong vào trong dĩa, chuyển đề tài, "Sau này vẫn là không nên để dao cạnh giường bệnh."
"Cũng chỉ vì con đến, người khác đến ta đều không cho vào đây."
"Vì sao?" Lý Hàn Trạch không hiểu, bình thường dường như hắn không bao giờ về nhà, lúc trước vẫn luôn đối đầu với ba hắn, vậy thì vì sao ba hắn lại thiên vị hắn hơn những người khác?
Hắn đột nhiên nghĩ đến người anh trai của hắn cùng với ba đứa nhỏ không ruột thịt gì với anh ta, chẳng lẽ chỉ có mình hắn là con ruột của đức vua sao?
"Trong đám con cháu chỉ có con là nặng tình với gia đình nhất."
"Nhưng mà người..." Lý Hàn Trạch nắm chặt tay, nói được một nửa đã dừng lại.
"Con còn hận ta ép chết anh con sao? Con nghĩ rằng sự tình chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"
"Vậy thì vì cái gì?" Lý Hàn Trạch cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi tới, chuyện này cứ như một cái dằm trong tim hắn, không cách nào nhổ ra được.
"Mỗi người đều phải tuân thủ quy tắc, nếu không thế giới này sẽ hỗn loạn."
"Bao gồm cả quy tắc sai trái sao?" Lý Hàn Trạch không muốn tiếp tục trò chuyện, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Đối với việc ba hắn muốn truyền ngôi lại cho hắn, thật sự Lý Hàn Trạch vẫn không hiểu được lý do, hắn cảm thấy ba hắn sẽ không muốn thoái vị nhanh như vậy, chuyện này hẳn là còn cất giấu âm mưu gì đó.
Lý Hàn Trạch vẫn mãi suy nghĩ về sự việc vừa rồi, ra cửa tình cờ chạm mặt với ba của Lý Vũ, Lý Hàn Thần.
Lý Hàn Trạch nghĩ thầm, có lẽ lão già kia đang muốn châm ngòi ly gián. Ở cửa của bệnh viện đều là thân cận của ba hắn, quả thật không tiện để nói cái gì nên hắn muốn về trước, đợi có dịp lại hẹn Lý Hàn Thần nói xem ba hắn rốt cuộc đã nói với cả hai những gì để tính toán lại.
Kết quả khi Lý Hàn Thần sượt qua người Lý Hàn Trạch thì đột ngột chụp lại vai của hắn, dùng sức có hơi mạnh, rõ ràng là muốn hắn dừng lại.
Lý Hàn