Làm thai phu cũng khoảng ba tháng trời, đột nhiên nói với Bạch Nguyệt Minh là cậu không có mang thai, nhất thời cậu có hơi khó tiếp thu, theo bản năng cứ hay sờ bụng mình.
Hóa ra điều khiển tâm lý đáng sợ đến vậy, thứ mà ngay từ đầu vốn dĩ không tồn tại, nếu mình nghĩ nó có thì dường như nó cũng thật sự có.
Bạch Nguyệt Minh ngây ngốc vuốt bụng của mình, sắp đến tết rồi, nhưng hôm nay Lý Hàn Trạch không biết đã chạy đi đi đâu.
Hôm đó Lý Hàn Trạch đã nói với cậu là muốn kể toàn bộ kế hoạch của hắn cho cậu nghe, rốt cuộc thì sao, lăn giường xong cả hai đều quên mất, không có đề cập đến chuyện này nữa.
Cậu không biết có nên chủ động đi hỏi hắn hay không, hắn đã đủ mệt mỏi rồi. Vẫn là thôi đi, kẻo lại cãi nhau làm lãng phí thời gian nữa.
....
"Con biết ta lấy những thứ này từ đâu ra không?" Đức vua ném một chồng tài liệu tới trước mặt Lý Hàn Trạch, ngoại trừ gãy xương ra thì vết thương của ông ta gần như đã lành. Tuy trông có vẻ già nua hơn trước vài phần nhưng vẫn không ảnh hưởng đến uy nghiêm của ông ta, "Từ chỗ Lý Hàn Thần đấy, con có biết nó muốn đưa những thứ này cho ai không?"
Lý Hàn Trạch mở tài liệu ra, trên đó ghi chép lại toàn bộ chứng cứ hắn phạm pháp bán thuốc ức chế, còn đính kèm thêm một số tài khoản và hóa đơn. Những việc này là Lý Hàn Trạch và Lý Hàn Thần cùng nhau làm, đương nhiên phần lớn là hắn làm, Lý Hàn Thần chỉ giúp đỡ thôi. Nhưng trong tệp tài liệu này, Lý Hàn Thần lại đem chính mình tẩy trắng sạch sẽ.
Lý Hàn Trạch siết tay, hắn biết sớm muộn gì Lý Hàn Thần cũng xuống tay với hắn, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, hắn còn tưởng rằng anh ta sẽ đợi qua năm mới hành động.
"Nó vốn muốn tố cáo con, ta giúp con ngăn lại rồi."
"Người giúp con?" Lý Hàn Trạch nhìn người ba ruột của hắn, "Thứ cho con không hiểu được ý của người là gì."
"Con đừng có giả ngu với ta, nhiều năm như vậy, con muốn làm gì ta có ngăn cản con sao?" Đức vua lắc đầu, "Ta nói rồi, ta muốn truyền ngôi cho con là sự thật, không phải muốn lừa con."
Lý Hàn Trạch nâng mi, hạ giọng hỏi, "Ba, có một việc con vẫn luôn băn khoăn từ rất lâu, con muốn hỏi..."
"Ngoại trừ con ra, những người anh kia của con đều là con ruột của ta." Đức vua nhìn chằm chằm Lý Hàn Trạch, "Con nghĩ ta đoán không được con đang nghĩ gì sao? Mỗi một đứa trẻ sau khi sinh ra đều phải được xét nghiệm ADN, không phải con ta thì chắc chắn không thể sống đến bây giờ."
"Vậy con cũng không có gì để hỏi nữa." Lý Hàn Trạch tựa lưng vào ghế ngồi, "Từ nhỏ đến lớn, chuyện người ngăn cấm con làm cũng không ít, cho đến giờ phút này, người vẫn đang ép con làm chuyện mà con không muốn."
"Không muốn ngôi vị này à? Con mất tự do như bây giờ chính là con không biết đem quyền lợi của mình đặt trong tầm tay, chuyện mình muốn làm vẫn là tự mình làm thì hơn, giao cho bất cứ ai cũng đều tồn tại mối nguy hiểm." Đức vua vẫn xem hắn như một đứa trẻ, "Ta chỉ cần thử nhẹ một cái thôi, người con tín nhiệm đã lộ nguyên hình vốn có của nó, con cảm thấy con vẫn yên tâm giao toàn bộ đất nước này cho nó hay sao?"
Lý Hàn Trạch nhăn mày, "Người cảm thấy người có thể khống chế lòng người sao?"
"Ta đã khống chế được đó thôi." Đức vua cười cười, "Nếu con muốn đặt tính mạng của người con thương vào trong tay người khác thì cứ tiếp tục."
Lý Hàn Trạch thở dài, "Nếu đã nói đến nước này rồi, con cũng không cần ngụy trang thêm nữa. Rốt cuộc hết thảy những việc con làm người đều biết, trong mắt người con chỉ là một tên ngốc không hơn không kém. Nhưng dù cho con có ngốc cũng không thể tin được người sẽ truyền ngôi cho con, người lấy con làm bia hấp dẫn sự chú ý của người khác đến tột cùng là muốn bảo vệ ai?"
....
Ăn xong cơm chiều, Bạch Nguyệt Minh chạy ra vườn tìm cái ghế nằm, gọi mấy con mèo chơi đùa cho bớt no.
Lý Hàn Trạch đã cho người làm một cái nhà kính trong sân, trồng một số loài hoa và cây cỏ, đồng thời bắt những con thú nhỏ bỏ vào đó để qua mùa đông. Bạch Nguyệt Minh rất thích nơi này, vừa ấm áp xinh đẹp lại còn rất thơm.
"Tiểu Trạch à, hình như gần đây mày mập lên đó nha." Bạch Nguyệt Minh xoa cái bụng tròn vo của con mèo, "Làm mèo sướng ghê nhỉ, béo cũng đáng yêu, không cần giảm béo làm gì."
Tiểu Trạch meo một tiếng, lăn qua lăn lại, tỏ vẻ bất mãn với Bạch Nguyệt Minh vì ba tháng không thèm để ý đến nó.
"Mày nói xem tao nên làm gì đây, khai giảng xong nói với bạn học là lúc nghỉ đông tao bị sảy thai à? Hay là cứ nghỉ ở nhà như thế này?"
Lý Hàn Trạch bảo với cậu là tạm thời đừng nói cho bất cứ ai chuyện trong bụng cậu không có đứa nhỏ, nếu phải đi học thì sẽ bị bạn bè thấy cái bụng xẹp lép này.
Nhưng nếu không đến trường thì tương đương với lãng phí một năm, học nửa năm cũng coi như không.
Cậu có hơi tiếc nuối...
"Bảo bảo, em ở đâu vậy?"
Bạch Nguyệt Minh bị tiếng gọi của Lý Hàn Trạch cắt ngang suy nghĩ, bực bội rống lên, "Làm gì có bảo bảo mà kêu?"
"Không phải bảo bảo ở đây à." Lý Hàn Trạch đi đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống ôm eo cậu, dán mặt vào bụng Bạch Nguyệt Minh.
Bạch Nguyệt Minh ngửi được mùi rượu rất nồng trên người hắn, Lý Hàn Trạch không thích uống rượu, cậu thường hay dọa hắn, nói nếu như Lý Hàn Trạch ngoại tình thì cậu sẽ khiến cho hắn phải mượn rượu giải sầu, sau đó hắn sẽ ngộ độc rượu mà chết.
Đó đều là nói đùa mà thôi, nhưng hôm nay không biết hắn gặp chuyện gì buồn lòng mà phải mượn rượu để giải sầu thế này?
Cậu không hỏi mà lấy tay đặt lên đầu Lý Hàn Trạch, vuốt ve từng cái một để trấn an hắn.
"Anh có hơi mệt mỏi." Lý Hàn Trạch nhẹ giọng nói.
Giọng nói của Lý Hàn Trạch chưa từng yếu ớt như vậy, thật không giống hắn chút nào. Bạch Nguyệt Minh nghĩ nhất định hắn đã gặp chuyện gì đó ở ngoài kia rồi, chi bằng thừa dịp hắn đang say hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ cậu còn chưa mở miệng, Lý Hàn Trạch đã tự nói, "Rốt cuộc anh nên tin tưởng ai đây?"
Bạch Nguyệt Minh sửng sốt, hắn nói vậy là