Một đêm không ngủ.
...
Rạng sáng ngày hôm sau, rốt cuộc Bạch Nguyệt Minh cũng thoát khỏi nanh vuốt của Lý Hàn Trạch mà ngủ vùi trong chăn.
Đúng là hổ đói ba năm, một hơi phải ăn no cho sướng cái miệng.
Ăn no thôi thì không nói, đằng này còn ăn đến no căng.
Lý Hàn Trạch mãn nguyện ôm lấy Bạch Nguyệt Minh, xúc cảm không giống trước kia cho lắm. Lúc trước tuy rằng nhìn cậu có hơi gầy nhưng khi sờ vào vẫn có chút thịt, bây giờ ôm có hơi cộm người, chiều cao cũng thay đổi, chân vừa dài vừa nuột, có lẽ chiều cao tăng lên là từ đây mà ra.
Cày cuốc cả đêm cũng thấy mệt nhưng hắn vẫn không nhắm mắt ngủ được, chống tay ngồi dậy nhìn khuôn mặt đang say giấc của Bạch Nguyệt Minh.
Gương mặt này cũng có thay đổi chút ít, mấy năm không gặp hắn cảm thấy cậu còn đẹp hơn so với lúc trước, nhưng Bạch Nguyệt Minh vẫn là đứa nhỏ ngây ngô của hắn.
Lý Hàn Trạch nhéo mặt cậu, hắn vẫn luôn muốn bảo vệ Bạch Nguyệt Minh thật tốt, không cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương cậu, hắn muốn Bạch Nguyệt Minh mãi mãi sống vui vẻ như vậy.
Bạch Nguyệt Minh không có một chút sức lực nào, cứ như đã ngất đi, mặc cho Lý Hàn Trạch có sờ mó vuốt ve đến cỡ nào cũng không tỉnh.
Bạch Nguyệt Minh ngủ một mạch đến khi mặt trời lặn, lúc tỉnh dậy cậu còn nghĩ mình đang nằm mơ, đầu óc mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là bình minh hay chạng vạng.
"Mặt trời xuống núi rồi hả?" Cậu cho rằng mình đã ngủ hết một ngày, bây giờ đang là chiều tối.
"Bây giờ là buổi sáng." Lý Hàn Trạch ôm eo cậu, kéo cậu vào lồng ngực hôn thật mạnh một cái, "Bảo bảo, em ngủ một ngày một đêm rồi đó."
"!" Đã lâu rồi Bạch Nguyệt Minh mới được nghe Lý Hàn Trạch gọi cậu là bảo bảo, hơn nữa còn dùng cái giọng nhão nhoẹt làm cậu nổi da gà khắp cả người, "Đừng có gọi em như vậy, không còn bảo bảo nữa đâu."
Lý Hàn Trạch cong khóe miệng, "Không chừng sau này sẽ có."
"Sau này?" Bạch Nguyệt Minh chợt nghĩ đến buổi tối điên cuồng hôm kia...
"Đợi đã!" Bạch Nguyệt Minh lắc đầu nguầy nguậy, "Anh quên thỏa thuận trước đây của chúng ta rồi à?"
"Thỏa thuận gì?" Lý Hàn Trạch nhướn mi, "Em nói vụ để anh sinh?"
Bạch Nguyệt Minh sửng sốt, cậu còn tưởng hắn sẽ chống chế, "Đúng rồi."
Lý Hàn Trạch nhìn Bạch Nguyệt Minh dù mềm mại vô lực nằm trong lòng mình mà vẫn không quên được chuyện đó liền muốn cười, "Nhưng nếu chúng ta có làm chuyện đó anh cũng không cách nào mang thai được."
"Nhưng..." Bạch Nguyệt Minh lúc trước từng có ý nghĩ làm phản, nhưng mà bây giờ nằm dưới đã quen được hầu hạ sung sướng nên không còn có ý nghĩ đó nữa, "Vậy anh có thể đi thụ tinh nhân tạo..."
Lý Hàn Trạch che miệng cậu lại, nhét hết những từ vừa rồi vào lại trong miệng, "Không."
"Vậy thì làm sao bây giờ?" Bạch Nguyệt Minh mếu máo, "Thôi, em cũng không trông chờ gì mấy, vẫn là để em tới."
"Thật ra nếu em sợ đau thì mình cũng có thể không sinh." Lý Hàn Trạch cười nói, "Em quên rồi à, trong nhà mình có sẵn một đứa rồi còn gì."
"!" Bạch Nguyệt Minh trợn mắt, "Lý Thư về nhà rồi ạ?"
"Ừ, mới về hồi mấy ngày trước." Lý Hàn Trạch nói.
"Em cũng muốn về nhà." Bạch Nguyệt Minh lẩm bẩm, từ trong chăn bò ra, lấy máy tính quăng lên người Lý Hàn Trạch, "Em chưa viết xong luận văn nữa, anh rảnh thì viết cho em đi."
"Em còn biết sai người khác nữa đó hả, anh không học ngôn ngữ ở đây thì sao viết được?" Thật ra Lý Hàn Trạch cũng muốn giúp cậu lắm, nhưng lực bất tòng tâm.
Bạch Nguyệt Minh giơ tay trước mặt hắn, "Tay em mềm nhũn hết cả rồi, cả người cứ như bị nghiền ấy."
"Mặc quần áo cho đàng hoàng rồi hẳn xuống giường." Lý Hàn Trạch bị thân thể