CHƯƠNG 123: TIÊU TIỀN NHƯ NƯỚC
Editor: Luna Huang
Mười ngày sau, phòng ốc của trấn biên tướng lĩnh Tả Đồ đột nhiên sập, trên mặt tường lăn xuống lại không phải đất đá, mà là từng thỏi từng thỏi bạc!
Lúc đó là ban ngày, không ít người chứng kiến một màn này, sự tình rất nhanh lợi dụng thế sét đánh không kịp bưng tai lan truyền, đi ở đầu đường, trong khắp nơi kinh thành đều là tiếng nghị luận.
“Từng thỏi từng thỏi bạc kia, mỗi thỏi đều có quả đấm lớn như của hài tử nửa lớn(loại vị thành niên)! Trải dưới ánh dương quang, kim quang lóng lánh, quả thực để mắt của người đều sắp hoa!”
“Dùng bạc xây phòng, đây thật là một ý kiến hay!”
“Trước nghe các thư sinh nói, nói cái gì trong sách có hoàng kim phòng, hôm nay nhìn vị Tả đại nhân này chỉ dùng bạc xây phòng một cái, thật là giỏi!”
“Ta chỉ muốn biết, có bao nhiêu bạc mới có thể xây được một toàn nhà?”
“Ít nhiều cũng có mấy vạn lượng.”
“Vừa nhìn ngươi liền biết chưa thấy qua thế diện, mấy vạn lượng có thể xây được gian nhà? Thế nào cũng có hơn mười vạn lượng?”
Sự tình truyền tới trong triều đình, hoàng thượng mặt rồng giận dữ, lập tức hạ lệnh để người tróc nã Tả Đồ, lập tức tra rõ án này!
Tả Đồ còn chưa bị người mang từ biên cảnh về, vài tên tướng lĩnh trấn biên quân đột nhiên liên kết lại tấu, nói quân lương trong quân thiếu thốn, nhất là hai mùa đông xuân và trong chiến dịch giao thủ với Tây Khương, rất nhiều quân tốt y sam đơn bạc, trong bụng trống trơn, thỉnh hoàng thượng tra rõ hạ lạc của quân lương trấn biên quân.
Phần sổ con này, giống như là rót nước vào trong chảo dầu nóng hổi, nhất thời khơi dậy sóng to gió lớn.
Hoàng thượng triệu tập rất nhiều thần tử vào cung nghị sự, Mục Trần Tiêu cũng cùng vào cung.
Chỉ là trên đùi hắn tàn tật, tuy rằng như cũ nắm giữ ba mươi vạn binh quyền, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực, hơn nữa việc này phát sinh sau khi hắn rời quân, hắn càng sạch sẽ.
Nhìn dáng dấp nỗ lực trí thân sự ngoại của hắn, trong lòng hoàng thượng không thích, lại cũng không có lấy hắn ra nói chuyện này, dù sao lúc này tra rõ hạ lạc của quân lương mới là quan trọng.
Mục Trần Tiêu thật sớm rời cung rồi, sau khi hồi phủ, liền bồi Hứa Vân Noãn chăm sóc hai bụ cẩm đái ngũ thải.
Khí trời dần dần trở nên ấm áp, Hứa Vân Noãn rốt cục nỡ dời hai bụi cây ra ngoài, dựa theo trước ước định với Mục Trần Tiêu, một gốc cây trồng ở phía trước thư phòng Minh Hối hiên, một gốc cây khác trồng ở bên chính sảnh Ngưng Thu viện.
Hứa Vân Noãn tưới cây xong, sau đó đặt siêu ở một bên, vỗ bùn đất nhiễm trên tay một cái, rất hài lòng đánh giá hoa trước mắt: “Hôm nay hoa nở rộ, hoa lá giao nhau, có phải đẹp như cẩm đái hay không?”
Mục Trần Tiêu nhìn đôi mắt sáng sủa và tiếu ý ngọt ấm của Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy đẹp hơn cả hoa trước mắt: “Cô nãi nãi nói rất đúng.”
“Hai bụi này là Tiền chưởng quỹ sai người từ Giang Nam chuyển đến, bởi vì là dời một năm nên sinh trưởng cũng không tốt, chờ sang năm cành càng thêm sum xuê, đến lúc đó, đóa hoa nở rộ, mới là thật đẹp không sao tả xiết.”
“Chờ đến lúc đó, cô nãi nãi cùng ta ngắm hoa thế nào?”
“Được nga!” Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng đáp ứng.
Vọng Thư Uyển.com
Ánh mắt của Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng chậm chạp, yên lặng ghi tạc ước định này trong lòng: Hắn cảm thấy, nơi có cô nãi nãi, mặc kệ hoa nở có tốt không, tâm tình luôn luôn nhẹ nhỏm sung sướng.
Trong triều, án tham độc quân lương, người liên lụy càng ngày càng nhiều.
Giang sơn của đế vương đánh hạ, binh tướng quyền nhìn rất trọng, hiện khi biết có người ở giở trò quỷ trong quân, động còn là trấn biên quân nhiều lần giao chiến với Tây Khương, càng đụng chạm tới nghịch lân của hắn.
Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ, thần tử bên dưới nơm nớp lo sợ, binh bộ thượng thư trực tiếp kéo Thẩm Thanh vào, thỉnh cầu hộ bộ cùng điều tra, Thẩm Thanh không từ chối được, chỉ có thể bận rộn theo.
Hứa Vân Noãn nghe được tin tức, trong lòng cực kỳ cao hứng, đợi được lần thứ hai Tiền chưởng quỹ mang theo Tần Oanh Tư tới, liền trực tiếp lấy ra một vạn lượng ngân phiếu.
Mới vừa vào phòng khách, còn chưa kịp nói cái gì, Tần Oanh Tư liền thấy được một xấp ngân phiếu dày trên bàn, há miệng, lời không nói ra, lại thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình.
Thế nào vị tiểu cô nãi nãi này mỗi lần cũng không theo lẽ thường?
“Gặp qua Hứa cô nương, những ngân phiếu này là. . .?”
“Thời gian không sai biệt lắm, những ngân phiếu này giao cho Tần tỷ tỷ, lại do Tần tỷ tỷ phái người đưa đến Chu gia.” Hứa Vân Noãn ngữ