CHƯƠNG 152: BẤT CÔNG
Editor: Luna Wong – Trước khi đi thi vẫn cố gắng up 1 chương cho cả nhà xem nè, có ai yêu tui hơm
Một nhóm rau xanh mới trồng ra không kiếm được bạc, Vu thị vốn có tính toán bảo dưỡng nhóm noãn bằng thật tốt, luôn có thể đủ phát huy công dụng lần nữa, nhưng một trận hỏa hoạn hôm nay, hủy hết toàn bộ tâm huyết trước đó.
Thẩm Vân Sơ đứng ở một bên của Vu thị, tự định giá sau một lát, mới mở miệng khuyên giải an ủi: “Mẫu thân, nếu là người có thể xác định có người ở phía sau thôi động đây hết thảy, vậy nghĩ biện pháp tìm kiếm, xử trí thật tốt là được, vạn lần không nên bởi vậy chọc tức thân thể.”
“Trước chúng ta không có nhận thấy được chút dị thường nào, đã nói lên người phía sau ẩn núp vô cùng tốt, hôm nay noãn bằng hủy, hắn công thành lui thân, còn muốn muốn tìm người thì càng không dễ dàng.”
“Nếu không, liền đem sự tình nói cho đại ca biết, tính tình của đại ca cực kỳ thông tuệ. . .”
“Không được!” Vu thị cau mày, không đợi Thẩm Vân Sơ nói xong, liền trực tiếp mở miệng cắt đứt, “Việc này làm sao có thể nói cho đại ca ngươi biết được?”
Thẩm Vân Sơ hơi sửng sờ: “Nói cho đại ca thì làm sao? Để hắn giúp đỡ tra một chút, nói không chính xác liền tìm được người.”
“Đại ca ngươi nhận chức quan, là phải làm đại sự trong triều,… việc nhỏ này nói cho hắn biết, chẳng phải là phân tán tâm thần của hắn sao?”
“Mẫu thân nói phải.” Thẩm Vân Sơ âm thầm mím môi, trong lòng hiện lên một tia không cam lòng nhàn nhạt, mẫu thân không muốn nói cho đại ca biết, lại lôi kéo nàng lai thảo luận những thứ này, chẳng lẽ, việc này nói cho nàng biết cũng sẽ không phân tán tâm thần sao?
Vu thị không có phát giác nhỏ mọn của Thẩm Vân Sơ: “Vân Sơ, việc này ta hoài nghi, ngươi cũng không nên nói ra làm phiền đại ca ngươi, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng, nữ nhi nhớ kỹ.”
Cửa truyền đến thanh âm của Lâm Hoa: “Phu nhân, lão gia tới.”
“Phanh!”
Thanh âm của Lâm Hoa chưa hạ xuống, cửa phòng liền bị hung hăng đá văng.
Vu thị sợ hết hồn, chợt co rút mi tâm: “Lão gia đây là thế nào? Hảo đoan đoan sao tức giận lớn như vậy? Dọa cho Vân Sơ đều sợ hãi.”
Sắc mặt của Thẩm Thanh âm trầm, thấy Thẩm Vân Sơ đã ở, miễn cưỡng đè nén lửa giận mạnh mẽ xuống: “Vân Sơ, ngươi về viện tử của mình trước, ta và ngươi mẫu thân có mấy lời cần nói.”
“. . . Vâng.” Trong lòng của Thẩm Vân Sơ kinh hoàng, hắn còn chưa từng có thấy qua cha mình lộ ra thần sắc tức giận như vậy.
Đợi Thẩm Vân Sơ vừa ly khai, Thẩm Thanh hung tợn nhìn về phía Vu thị: “Ngươi có biết mình làm chuyện ngu xuẩn gì không?”
“Ta hảo đoan đoan ngồi ở trong phủ, lão gia vừa về liền đoán môn, rồi phát hỏa, ta làm sao biết xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Vu thị tức giận, ánh mắt chống lại Thẩm Thanh, không chút thối lui nào, hơi có chút vị đạo đối chọi gay gắt.
“Đừng giả bộ sỏa, ta hỏi ngươi, ngươi làm gì Chương ma ma?”
“Lúc trước ta sai phái nàng đi trông coi noãn bằng ở thôn trang, nhưng nàng bởi vì tế điện nhi tử của mình, thất thủ đốt luôn noãn bằng, toàn bộ thôn trang hủy hơn phân nửa, sáng sớm liền bị hạ nhân thôn trang trói đến phủ thỉnh tội, vốn có nể tình chủ tớ nhiều năm, muốn lưu nàng một mạng, chỉ để người đánh ba mươi roi, không nghĩ tới mới đánh phân nửa, người đột phát chết bất đắc kỳ tử.”
“Đến tột cùng là chết bất đắc kỳ tử? Hay là ngươi hạ độc thủ?”
Noveltown.asia
“Lão gia nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ là muốn vì một hạ nhân, chất vấn chính thê của mình?”
“Chính là một hạ nhân, chết cũng liền chết, ngươi muốn xử trí như thế nào đều tùy ngươi, nhưng, trước khi ngươi xử trí người, lẽ nào không tra xem một chút trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Trên người của Chương ma ma còn có thể dính dáng ra đại sự gì phải không?” Vu thị cười lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói.
Thẩm Thanh mặt không thay đổi nhìn nàng, mi tâm mặt nhăn thành một chữ xuyên.
Vu thị hơi giật giật khóe môi, lửa giận trong lòng thoáng hạ thấp, một lần nữa kéo lý trí: “Trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì?”
“Mấy ngày trước, mấy gánh hát trong kinh thành xếp hàng ra hí, chính là nói một hạ nhân, vì nuôi sống nhân khẩu trong nhà, tự nguyện bán mình vào trong phủ đệ nhà cao cửa rộng làm nô, giúp đỡ chủ tử nhà mình làm rất nhiều sự tình, dần dần lâm vào vũng bùn, đến tính mạng của nữ nhi mình, nhi tử đều đưa vào, cuối cùng lại bị chủ tử nghi kỵ, tìm cớ ngạnh sinh sinh đánh chết.”
Khuôn mặt của Vu thị âm trầm: “Hí này. . .”
“Phu nhân có phải