CHƯƠNG 160: CÔ NÃI NÃI PHÁ SẢN
Editor: Luna Wong
Hứa Vân Noãn vừa nói ra khỏi miệng, Đoan vương và Mục Trần Tiêu đều quay đầu, đường nhìn rơi vào trên người của nàng.
“Hứa cô nương làm sao sẽ muốn mua tòa núi hoang này?”
Tuy rằng nghe nói buôn bán của Tứ Quý các lời không ít bạc, nhưng bạc không phải tiêu như thế nha.
Hứa Vân Noãn tỉ mỉ nhìn vị trí núi hoang, càng nhìn càng là cảm thấy thoả mãn: “Mảnh núi hoang này liền với đất ta mua, sau này nói không chừng có thể có công dụng gì, nên đi đầu mua lại. Đoan vương điện hạ, nếu là ta muốn mua tòa núi hoang này, không biết nên tìm ai?”
“Mặc dù nói những núi hoang này đều là vô chủ, thế nhưng dù sao cũng gần hoàng thành, xử trí sẽ phải thận trọng một ít, nếu Hứa cô nương thực tại muốn mua, ta giúp ngươi đi hỏi một câu.”
Đoan vương nói xong, nhịn không được dùng nhãn thần ra hiệu Mục Trần Tiêu ở một bên, để hắn nhanh chóng khuyên nhủ, mảnh núi hoang mua này có ích lợi gì? Lẽ nào nhàn rỗi không chuyện gì mà bò lên chơi sao?
Không mua cũng có thể tùy tiện bò a?
Hứa Vân Noãn lại tựa hồ như rất có hăng hái: “Hôm nay vừa lúc không có việc gì, chúng ta liền đến chân núi coi trộm một chút thế nào?”
Ánh mắt của Đoan vương nhìn về phía Mục Trần Tiêu càng phát sốt ruột, sao còn không mở miệng khuyên bảo vậy?
Mục Trần Tiêu chuyển động xe lăn đi tới hai bên trái phải của Hứa Vân Noãn: “Cô nãi nãi thực sự muốn mua tòa núi hoang này?”
“Ân.” Hứa Vân Noãn gật đầu.
“Chúng ta đây đi nhìn một cái đi.”
Trong mắt của Đoan vương lóe lên một tia kinh ngạc, lăng lăng nhìn về phía Mục Trần Tiêu, đợi được Hứa Vân Noãn đi đến phía xe ngựa, hắn liền vội vàng nói:
“Là muốn để ngươi khuyên Hứa cô nương buông tha cái ý nghĩ này, không phải cho ngươi ở bên cạnh giựt giây. Núi này rõ ràng hoang, mua chính là thâm hụt tiền.”
“Cô nãi nãi muốn mua.”
Chuyện cô nãi nãi muốn làm, làm sao có thể ngăn cản?
“Nhưng là lỗ a!”
“Cô nãi nãi cao hứng là được.”
“Lời này của ngươi là nghiêm túc?”
Thần sắc của Mục Trần Tiêu nhàn nhạt nhìn Đoan vương, mặc dù không trả lời, thế nhưng nhãn thần lại biểu lộ tất cả.
“Vậy. . . Vậy nếu như Hứa cô nương muốn giết người phóng hỏa thì sao?”
Mục Trần Tiêu lần thứ hai ngẩng đầu nhìn Đoan vương đầu: “Điện hạ sau khi hồi cung, đã tìm thái y chưa?”
Nếu cô nãi nãi thật giết người phóng hỏa, hắn làm sao sẽ cho Đoan vương biết?
Đoan vương hừ một tiếng: “Ngươi cứ xem thường ta đi, ở trước mặt Hứa cô nương, ngươi nhu thuận biết bao nhiêu, ở chỗ ta, liền biến đổi nói đầu óc ta có vấn đề!”
Mục Trần Tiêu không để ý tới hắn nữa, chuyển động xe lăn đi theo bước chân của Hứa Vân Noãn.
Đoan vương thở dài một cái, trong lòng yên lặng tự định giá.
Sau này phải nhìn Mục gia thật tốt, đỡ phải không cẩn thân một cái, bọn họ liền đem một chút của cải còn sót lại ném đi hết.
Bookwaves.com
Nơi này cách tòa núi hoang nhỏ cũng không quá xa, xe ngựa đi ước hai khắc chung, liền ngừng lại.
Nhị Hắc từ trong xe ngựa nhảy xuống, sau đó liền mừng rỡ cuồn cuộn trên đường nhỏ.
Hứa Vân Noãn nhìn thấy, không khỏi lộ ra một chút tiếu ý.
Nhị Hắc một mực sống ở trong Thanh Nhạc sơn, bình thường không có chuyện gì làm liền đùa tiểu động vật, đuổi thỏ gà rừng khắp núi chạy tán loạn, hôm nay cả ngày bị giam ở trong phủ, thực tại là bị đè nén đến hỏng.
Mục Trần Tiêu được Úc Khoảnh đỡ xuống xe ngựa ngồi trên xe lăn, vừa mới thấy một màn như vậy: “Sau này nếu là có thời gian, chúng ta thường đưa Nhị Hắc đi ra chạy một chuyến, cô nãi nãi cảm thấy thế nào?”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu: “Tốt nhất, khí trời càng ngày càng ấm áp, là nên để Nhị Hắc hoạt động nhiều một chút, giảm đi đống mỡ trên người.”
Tòa núi hoang nhỏ cũng không xem là cao, độ dốc rất là hòa hoãn, cùng với nói là núi, không bằng nói là cao hơn đồi một chút, bên trên mọc không ít cây, tùng bách chiếm đa số.
Hứa Vân Noãn càng nhìn càng cảm thấy thoả mãn.
“Đoan vương điện hạ, muốn mua hạ toà núi nhỏ này, cần phải hao phí bao nhiêu bạc?”
“Đây. . . Ta cũng không phải quá rõ ràng, quay đầu lại ta liền giúp ngươi hỏi một câu, bất quá có lẽ sẽ không quá đắt.”
“Ân, đa tạ Đoan vương điện hạ.”
“Ngươi mua tòa núi hoang nhỏ này là có tác dụng gì?”
“Ta dự định trồng chút cây ăn quả, sau này tiện ăn.”
Đoan vương không khỏi bất đắc dĩ cười: “Muốn trồng cây ăn quả, tùy ý tìm chút địa phương là được, tội gì chuyên môn mua một tòa núi hoang?”
“Vẫn có một mảnh địa phương của mình trồng mới an tâm.”
Trong mắt Hứa Vân Noãn tràn đầy tiếu ý, lại được ánh nắng ấm vảy xuống, nhoáng lên nhoáng lên, đặc biệt làm người khác chú ý.
Đoan vương không