CHƯƠNG 163: CÔ NÃI NÃI BỊ TÔN NHI HUNG
Editor: Luna Wong
Hứa Vân Noãn rất cao hứng, nói là đi chơi, liền đem tất cả chuyện phiền lòng đều để qua sau đầu, thật vui vẻ, một lòng chỉ muốn làm sao có thể chơi được vui.
Đường nhỏ Mục Trần Tiêu chỉ điểm đích xác rất tiện lợi, Hứa Vân Noãn đẩy hắn thất quải bát quải, không bao lâu liền thấy được bờ sông.
“Chắc ra khỏi thành quá xa rồi, chúng ta đi không quá tiện, cho nên liền tới trước bên bờ sông coi trộm một chút, ngày khác chúng ta trộm một chiếc xe ngựa, đến lúc đó có thể đi xa một ít.”
Thanh âm của Mục Trần Tiêu nhu hòa.
Hứa Vân Noãn liên tục gật đầu: “Được, đúng rồi tôn nhi, sao ngươi quen thuộc những đường nhỏ này như vậy?”
“Lúc tuổi còn nhỏ, bình thường bồi Đoan vương điện hạ đi dạo chung quanh trong kinh thành, những đường nhỏ này chính là tìm được vào lúc đó. Trôi qua mấy năm, đường lại không có biến hóa gì.”
Cảnh còn người mất, khoảng chừng chính là như vậy thôi.
Trong lòng Mục Trần Tiêu vừa hiện lên một tia cảm khái, đã bị tiếng cười của Hứa Vân Noãn kéo qua.
“Tôn nhi ngươi mau xem, bên kia có hai hài tử.”
Mục Trần Tiêu theo phương hướng nàng chỉ nhìn sang, khi thấy dưới cây liễu, hai hài tử tướng mạo tương tự chân cứ nhảy nhảy, trơ mắt nhìn con diều treo trên cành liễu.
Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu đi tới, thanh âm hàm tiếu hỏi: “Hai người các ngươi đang làm cái gì?”
Một hài tử xoay đầu lại, thấy Hứa Vân Noãn tượng mô tượng dạng hai tay ôm quyền hành lễ: “Vị nữ hiệp này, con diều của hai chúng ta treo trên cây, chẳng biết nữ hiệp có thể hỗ trợ không?”
Nữ hiệp?
Nhãn thần của Hứa Vân Noãn sáng ngời, học dáng dấp ôm ôm quyền của hài tử: “Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, vốn là việc người nghĩa hẹp nên làm, bất quá là lấy con diều nho nhỏ, tự nhiên là không có vấn đề.”
“Nữ hiệp thật sự là trượng nghĩa, ngày sau nếu nữ hiệp ở trên giang hồ gặp cái gì trắc trở, có thế báo danh hào của hai người chúng ta, bọn đạo chích dĩ nhiên không dám trở lại chọc giận ngươi.”
“Không biết hai vị tráng sĩ có danh hào gì?”
“Nữ hiệp gọi chúng ta là Ngọc Diện Song Sát là được rồi.”
Hai hài tử nhìn qua sáu bảy tuổi, mặc xiêm y tuy rằng giản đơn, thế nhưng dáng dấp lại ngọc tuyết khả ái, gương mặt tròn vo, lúc này lắc lắc đầu, nghiêm trang nói ra danh hiệu của mình, bộ dáng kia quả thực nhìn nhân tâm đều tan chảy.
“Nguyên lai là Ngọc Diện Song Sát, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ta sẽ giúp hai vị tráng sĩ lấy con diều xuống ngay bây giờ.”
Hứa Vân Noãn nói xong, xốc làn váy lên liền đi tới dưới tàng cây, mắt liếc cao độ một cá, nàng nhảy lên chỉ sợ cũng với không tới.
Mục Trần Tiêu há miệng, đang muốn gọi người bên ngoài đến hỗ trợ, đã thấy Hứa Vân Noãn nhìn trái phải một chút, sau đó hướng về phía trước săn ống tay áo, động tác lưu loát đạp thân cây bò lên.
“Cô nãi nãi!”
Hứa Vân Noãn dẫm trên nhánh cây, quay Mục Trần Tiêu phất phất tay, trên mặt dáng tươi cười phá lệ xán lạn.
Mục Trần Tiêu không khỏi đẩy xe lăn đi tới dưới tàng cây, ngửa đầu cực kỳ lo lắng nhìn nàng: “Cô nãi nãi cẩn thận một chút.”
“Yên tâm đi, không có chuyện gì.”
Động tác của Hứa Vân Noãn mềm mại, dễ dàng liền lấy được con diều xuống, quay phía hai hài tử ở dưới đang ngửa đầu hoan hô cười nói: “Hai vị tráng sĩ cẩn thận đón lấy con diều.”
“Đa tạ nữ hiệp.”
“Hai vị tráng sĩ không cần khách khí như vậy, lúc các ngươi thả diều phải cẩn thận một chút, không nên thả diều gần cây dễ bị mắc kẹt.”
“Ân ân, không biết nữ hiệp tục danh là gì? Sau này cũng có thể báo đáp một hai.”
bookwaves.com
“Đều là nhi nữ giang hồ, không cần câu nệ những chi tiết này, giang hồ to lớn, chúng ta hữu duyên tái kiến.”
“Được.”
Hai hài tử ôm con diều hoan thiên hỉ địa chạy đi, Hứa Vân Noãn ngồi ở trên nhánh cây, nhẹ nhàng lắc lư hai chân, cười đến gập cả người.
“Hai hài tử kia sao chơi vui thế?”
Mục Trần Tiêu cảm thấy một lòng đều lảo đảo theo động tác của nàng.
“Cô nãi nãi mau xuống.”
Hứa Vân Noãn rũ mâu nhìn Mục Trần Tiêu, tiếu ý khóe môi phá lệ xán lạn.
“Ngày xuân cành liễu phá lệ mềm mại, có thể làm thành hoa quan, tôn nhi có muốn thử một chút không?”
Nói xong, nàng không đợi Mục Trần Tiêu trả lời, liền vươn cánh tay ngắt cành liễu tốt nhất.
Ngón tay của Mục Trần Tiêu nắm thành quyền, muốn lên tiếng nhắc nhở Hứa Vân Noãn, rồi lại phạ lời của mình sẽ làm nàng phân thần, chỉ có thể ở dưới tàng cây lo lắng cùng chờ đợi.
Hứa Vân Noãn ngắt xong cành liễu, ôm vào trong ngực liền muốn xuống, đột nhiên lòng bàn chân đạp phải một góc váy, một chút không có đứng vững, trực tiếp từ trên cây rơi xuống phía dưới.
“Cô nãi nãi!”
Mục Trần Tiêu thời khắc chú ý nàng, thấy vậy vội vã vươn tay cánh tay, vững vàng tiếp Hứa Vân Noãn ở trong lòng.
Lúc rơi xuống, hắn còn lo lắng xe lăn sẽ làm người bị thương, cố ý dùng cánh tay của mình bảo vệ người.
Hứa Vân Noãn nháy