CHƯƠNG 207: TIN TỨC TỐT
Dịch giả: Luna Wong – đọc bộ này chỉ thích những lúc nv phụ tính kế thôi, đáng tiếc ta là dịch giả không có quyền lợi lựa chọn bỏ qua, truyện cũng full rồi càng không biết tác giả đăng ở web nào để góp ý
Vốn có Hứa Vân Noãn hăng hái bừng bừng đám người Lưu Quý khai sơn tạc thạch, nhưng nhân thủ dẫn tới không đủ, vừa không tcó công cụ iện tay, trong lúc nhất thời cũng chỉ có thể đơn giản thăm dò một chút.
Thấy nét mặt của Hứa Vân Noãn lộ ra thần sắc thất vọng, Đoan vương không khỏi nói rằng: “Hứa cô nương, trong công bộ có mấy công tượng am hiểu khai sơn, đoạn thời gian khởi công xây dựng thủy cừ này, cũng bị ta tìm tới, ngày mai ta gọi bọn họ lên núi, nghiên cứu một chút.”
Ăn đồ của người ta, luôn phải trả một chút.
Hứa Vân Noãn gật đầu, tạ ơn Đoan vương, sự tình không gấp được, chỉ có thể từng chút từng chút mà làm.
Đoàn người lại ở trên núi nhỏ dừng lại một đoạn thời gian, dạo khắp đỉnh núi một lần.
Toà núi nhỏ này không tính là cao, độ dốc rất bằng phẳng, diện tích chiếm cứ rất lớn, càng đi chân núi, thổ nhưỡng bao trùm càng dày, chính là đá rất nhiều, không tiện cho bách tính trồng trọt, lúc này mới vẫn bị để đó không dùng không có bị khai khẩn thành đồng ruộng.
Chỗ như vậy, không thích hợp trồng lương thực, nhưng dùng để trồng cây ăn quả lại không thể tốt hơn.
Hứa Vân Noãn càng nhìn càng thoả mãn, quay đầu nói với Hàm Chương rằng:
“Quay đầu lại ngươi tìm thêm hai người dọn dẹp trên núi một chút, nhất là những cây tùng, cây bách, sau khi mầm quả miêu vận chuyển qua đây, phân vùng từng nhóm chặt những cây cối ở đây, nếu có bách tính nguyện ý cần bó củi, có thể cho bọn họ đến đây mang nó đi, nếu không ai muốn, tìm vài người đốt thành than củi, ít nhiều cũng có thể kiếm về một ít bạc.”
Hàm Chương vội vàng dùng tâm ghi nhớ: “Vâng, cô nãi nãi.”
Chuyến đi chơi này cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, sau khi về tới phủ, Hứa Vân Noãn liền cáo biệt Mục Trần Tiêu, dắt lấy Nhị Hắc đi vào tắm.
Nhị Hắc ở trong núi chơi đến điên rồi, bởi vì ăn thỏ nương nó, nằm trên mặt đất không muốn động, dính không ít bụi bặm và thảo tiết, lúc này nó lại tái phát chứng làm biếng, tùy ý Hứa Vân Noãn kéo cũng không chịu đi.
“Ngươi có đi hay không?”
Nhị Hắc quỳ rạp trên mặt đất, bốn cái móng vuốt trước sau đưa ra, bày bản thân bãi thành hình chữ nhất : “Ô ô. . .”
Hứa Vân Noãn nhìn một lát, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm huấn nó, khom người xuống xoa xoa đầu của nó, sau đó bế nó từ dưới đất lên: “Chỉ biết làm nũng.”
Úc Khoảnh đứng sau lưng Mục Trần Tiêu, nhìn Hứa Vân Noãn dễ dàng ôm Nhị Hắc đi, không khỏi mục trừng khẩu ngốc.
“Công tử, hai ngày này mắt của thuộc hạ không tốt. . .”
Mục Trần Tiêu thu hồi đường nhìn, tiếu ý mới vừa rồi còn mang ở trên mặt đã hoàn toàn tiêu tán.
Úc Khoảnh vội vàng đuổi theo Mục Trần Tiêu, nhận thấy được hắn có chút mất hứng, không khỏi hỏi: “Công tử, lần này đi ra ngoài chơi gặp chuyện gì sao?”
Bởi vì có đám người Hàm Chương theo, Mục Trần Tiêu liền để Úc Khoảnh đi kiểm tra động tĩnh của Chu gia bên kia, tuy rằng sự tình bị Thôi Diễm cản lại, nhưng phải cẩn thận tránh Chu gia tra đến trên người cô nãi nãi.
“Không có chuyện gì.”
bookwaves.com
Trước đây Mục Trần Tiêu nhìn Nhị Hắc rất thuận mắt, cảm thấy nó chân thành hộ chủ, rất không tệ, nhưng lúc này, nhìn cô nãi nãi sủng ái nó như vậy, lại cảm thấy chỗ nào đều không thích hợp.
“Công tử, một nhà Chu Chí đã hoàn toàn loạn cả lên, sau khi Bạch thị làm chủ đưa Tần U Tố đi, Chu Chí tựa hồ bị đả kích thật lớn, mỗi ngày mượn rượu tiêu sầu, vẫn hỗn loạn. Ngô thị bị giam lỏng ở trong viện lạc của mình, cả người điên điên khùng khùng, lại một khắc cũng không ngừng trù ẻo mắng Chu Chí.”
“Nàng không phải là bị Bạch thị đổ thuốc sao?”
“Vâng, hiện tại Ngô thị đã hoàn toàn điên rồi, nhưng ai nàng cũng không nhớ rõ, lại duy chỉ có nhớ kỹ Chu Chí, cũng không biết là yêu quá sâu, hay là hận thấu triệt.”
Mục Trần Tiêu nhàn nhạt rũ rũ đôi mắt: “Chu Ngọc Nghiên thì sao?”
“Chu Ngọc Nghiên bị Ngô gia lão phu nhân làm cho sợ vỡ mật, lại thấy được một mặt tàn nhẫn của Chu Chí, hôm nay cả ngày tự giam mình ở trong viện tử, một câu lời nói khác cũng không dám nói. Bạch thị phái ma ma đi qua lần nữa, đổi hết người nguyên bản ở bên cạnh Chu Ngọc Nghiên, xem ra tựa hồ là muốn lợi dụng phế vật như nàng, giáo dục quy củ một phen thật tốt, sau đó có người thích hợp liên hôn, thì đưa nàng qua.”
Mục Trần Tiêu trầm mặc ngắn ngủi chốc lát, lập tức gật đầu: “Kể từ giờ, Chu Chí bên kia không cần tận lực chú ý, để người phòng bị Chu Hoài nhiều