CHƯƠNG 218: HẮN LÀ QUÂN HỒN!
Dịch giả: Luna Wong
Ôn đại phu rất nhanh ổn định bệnh tình cho nam tử sinh bệnh, sau đó có căn dặn các đệ tử vội vã xuống phía dưới nấu thuốc, đồng thời đút hết chén thuốc, cuối cùng cũng để nam tử kia ngủ.
Mặt của Ôn đại phu lộ vẻ mệt mỏi, thanh âm lại ôn hòa nói với bách tính vây xem rằng: “Cảm tạ hôm nay chư vị xuất thủ giúp một tay, trong lòng Ôn mỗ cảm kích khôn cùng, lúc này không có bệnh nhân gì, không bằng bắt mạch chẩn thử cho chư vị đi?”
Hai danh thanh niên giúp đỡ Ôn đại phu nấu thuốc cũng đi ra, đứng ở bên cạnh Ôn đại phu, thanh âm cung kính hô: “Đệ tử gặp qua sư phụ.”
Ôn Như Xuân gật đầu, nói với mọi người: “Bọn họ là hai danh đệ tử ta thu khi ra ngoài du lịch, hôm nay trên phương diện y thuật có chút thành tựu. Nếu chư vị hương thân không chê, có thể thông tri thân thích của các ngươi, sau mười ngày, hai danh đệ tử này của ta cũng sẽ ở Hồi Xuân đường chữa bệnh từ thiện, nếu chẩn đoán được có bệnh chứng, có thể lấy thuốc trong Hồi Xuân đường.”
“Chữa bệnh từ thiện?”
“Phải, hoàn toàn không thu tiền xem bệnh, nếu phải lấy thuốc, giá dược liệu cũng sẽ rẻ hơn hai phần.”
“Đa tạ Ôn đại phu.”
Ôn Như Xuân gật đầu, tựa hồ cảm thấy lo lắng như c, vẫn mở miệng căn dặn: “Sau khi chư vị trở về, nhất định phải khuyên người bên cạnh, nước suối trên Thanh Tuyền sơn vô cùng tốt, chỉ là nước này coi như là tốt, cũng không có thể chữa bệnh, ngã bệnh nhất định phải tìm đại phu, uống nước là vô dụng.”
“Ôn đại phu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ truyền lời của người ra ngoài.”
Từ lão bá mở sạp trà đi lên trước: “Ôn đại phu, chút thời gian trước những khách nhân đến uống trà, nghe sách đều nói, mấy thoại bản ta kể xào qua xào lại đều chán nghe rồi, chuyện hôm nay không biết ta có thể cải biên một chút, thành trúc bản thư, tuyên dương với mọi người một chút lời của người không.”
Sắc mặt của Ôn Như Xuân có chút cứng ngắc: “Tâm ý của lão bá là tốt, ngươi muốn cải biên để kể chuyện thì biên đi, bất quá vẫn là phải thực sự cầu thị, không thể khoa trương khuyếch đại quá độ.”
“Ôn đại phu yên tâm, tính tình của Từ lão bá ta thành thật nhất, chưa bao giờ nói bậy.”
Dân chúng chung quanh vốn là cao hứng trong lòng, nghe nói như thế cười đến càng vui vẻ.
“Ta nghe qua trúc bản thư của Từ lão bá, hình như là nói Ôn đại phu chính là tinh tú trên bầu trời hạ phàm, đi tới dân gian chuyên môn cứu vớt bách tính khó khăn bần cùng.”
“Ha ha, ngươi không là con người!”
“Ta cũng nghe qua. . .”
Từ lão bá quay đầu trừng bọn họ một mắt: “Ta nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Ôn đại phu tâm địa lương thiện, đối với những người nghèo như chúng ta có thể giúp thì giúp, có thể cứu tế thì cứu tế, trước đây cả nhà chúng ta nhiễm bệnh thương hàn, nếu không phải Ôn đại phu đúng lúc xuất thủ, vừa chẩn bệnh, vừa tặng thuốc, đã sớm chống không nổi nữa.”
bookwaves.com
Có bách tính đồng dạng nhận ân huệ của Ôn đại phu, đứng ra ủng hộ Từ lão bá: “Lão Từ nói không sai, Ôn đại phu chính là chuyên môn cứu vớt bách tính khó khăn.”
Thần sắc của Ôn Như Xuân càng phát căng thẳng.
Hai danh đệ tử cực kỳ hiểu ánh mắt, biết nhà mình sư phụ ngại bị tán dương, vội vã bắt đầu bày bàn, bắt mạch cho bách tính nơi này.
Vừa thay xong bảng hiệu bên trong binh bộ thượng thư phủ, động tác của Chu Hàm lưu loát thu hồi roi trong tay, nhãn thần tinh lượng nhìn về phía huynh trưởng nhà mình.
“Đại ca, thân thủ của ngươi lại tiến bộ, trước ta còn có thể chống ba bốn mươi chiêu trên tay ngươi, hôm nay không được chốc lát, liền thua trận.”
Chu Bạc đưa khối khăn cho muội muội mình, để cho nàng lau mồ hôi trên đầu: “Ngươi thân là nữ tử, Trời sinh khí lực yếu, có thể chống đỡ ta trong thời gian dài như vậy, đã cực kỳ không tệ.”
“Đại ca, người người đều tán vị tướng quân Mục Trần Tiêu kia, không chỉ nói hắn bày mưu nghĩ kế, có tài quyết thắng thiên lý, càng nói hắn thân thủ bất phàm, có thể lấy một địch trăm, không biết so sánh với đại ca thế nào?”
Động tác chà lau trường kiếm trong tay của Chu Bạc hơi dừng lại một chút, xoay thân ngồi trên bậc thang một bên, trong ánh mắt có phong duệ hiện lên.
“Tuy rằng ngươi theo cha nương một mực ở tại biên thành, nhưng từ chưa từng ra chiến trường, cũng liền chưa thấy qua dáng dấp một thân ngân giáp, khí quán trường hồng của Mục Trần Tiêu. Ta cũng đã từng cho rằng, bất luận là tài năng chỉ huy thiên quân vạn mã, hay là thân thủ xung phong vào trận lúc ở sa trường, ta cũng không kém hơn hắn,