CHƯƠNG 245: CẦU CÔ NÃI NÃI THU LƯU
Dịch giả: Luna Wong
Tần Oanh Tư đưa ngân phiếu lên, cung kính quay Hứa Vân Noãn hành lễ.
“Trước đây chẳng biết cô nãi nãi chính là ân nhân cứu mạng của nô tỳ, trong lời nói có nhiều bất kính, còn thỉnh cô nãi nãi trách phạt.”
“Tần cô nương mau đứng dậy đi, cũng đã sớm nói không cần như vậy.”
Tần Oanh Tư lắc đầu, thái độ phá lệ kiên định: “Cô nãi nãi có chỗ không biết, những năm gần đây ta đi theo đại ca và nhị ca vào Nam ra Bắc, vì chính là tìm kiếm tung tích của ân nhân, chỉ là không nghĩ tới sớm đã gặp qua cô nãi nãi, lại không có nhìn rõ ân nhân đang ở trước mắt.”
Bản thân Hứa Vân Noãn càng ngoài ý muốn, chuyện đã xảy ra ở Kinh Châu, với nàng mà nói không coi là bao nhiêu khoái trá, vưu kì nàng còn đau khổ giùng giằng cứu Thẩm Cửu Mạch, nhưng không nghĩ tới lại có người vẫn tưởng nhớ phần ân tình này, thậm chí còn vì thế mà tìm kiếm chung quanh.
“Ngươi đã xem ta là ân nhân, như vậy lời của ta có phải nên nghe hay không?”
“Cô nãi nãi có gì phân phó? Nô tỳ muôn lần chết không chối từ.”
“Muôn lần chết không chối từ cũng không cần dùng, đứng lên trước ngồi xuống nói đi, chuyện ta hỏi hơi nhiều, nếu ngươi vẫn quỳ, đầu gối sẽ không chịu nổi.” Hứa Vân Noãn vừa cười vừa nói.
Tần Oanh Tư vội vàng đứng dậy, trước đây nhìn Hứa Vân Noãn, chỉ cảm thấy vị này cô nãi nãi so với chính mình càng giống như lừa gạt chuyên nghiệp, nói chuyện, làm việc, nhất hành nhất động, có chút để người kính nể.
Nhưng bây giờ nhìn lại cô nãi nãi, chỉ cảm thấy quanh thân nàng đều quanh quẩn một cổ ánh sáng chói mắt, đơn giản giống như là Bồ Tát chuyển thế, càng nhìn càng để người muốn quỳ bái.
Đối mặt đường nhìn chân thành nóng cháy như vậy, Hứa Vân Noãn đều có chút không tiếp thụ được.
“Tần cô nương, trước các ngươi không phải vận chuyển rau xanh tới Giang Nam sao? Tại sao nửa đường lại vòng trở về?”
“Hồi bẩm cô nãi nãi, trước nô tỳ thật là vận rau xanh đi Giang Nam, nhưng lại dựa theo biện pháp của cô nãi nãi bán rau xanh ra, bán lời một ít ngân lượng. Vốn muốn ở Giang Nam phân tán những ngân lượng này cho người cần giúp đỡ, sau đó an tĩnh chờ nhị ca trở về, nhưng đợi mấy ngày sau, chờ tới lại là một phong thư của nhị ca để lệnh chúng ta vòng trở lại. Trong thư bảo chúng ta mang theo đủ số ngân lượng, chờ tới kinh thành trả cho cô nãi nãi.”
“Bạc này là các ngươi nên được, hà tất cho ta?”
“Trước đây không biết thân phận của cô nãi nãi, trong lòng chúng ta cũng rất nghi hoặc, nhưng sau khi đi tới kinh thành, biết được cô nãi nãi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, nội tâm tràn đầy xấu hổ. Chúng nô tỳ vốn nên máu chảy đầu rơi báo đáp ân cứu mạng trước đây của cô nãi nãi, hôm nay lại thu bạc, thật sự không mặt mũi nào đối mặt với cô nãi nãi.”
“Nói như vậy, trước đó Tần U Tố cô nương đã biết ta từng đi Kinh Châu thành?”
“Nô tỳ cũng hỏi thăm qua, nhị ca nói, hắn ngẫu nhiên thấy được chữ viết trên bảng hiệu của Nghênh Khách hiên, mới nhận ra thân phận của cô nãi nãi.”
Hứa Vân Noãn càng lúng túng, không nghĩ tới một khối bảng hiệu, đưa tới Thẩm Cửu Mạch, lại đưa tới đám người Tần Oanh Tư.
“Chuyện qua lâu như vậy, các ngươi cũng giúp ta thu thập Chu gia, như vậy chúng ta tính là thanh toán xong rồi, sau này không cần nói cái gì báo ân hay không báo ân nữa.”
Tần Oanh Tư liên tục lắc đầu, mắt ba ba nhìn Hứa Vân Noãn, giống như là Nhị Hắc sắp bị vứt bỏ: “Cô nãi nãi ghét bỏ đám người nô tỳ vô dụng sao?”
“Tự nhiên không phải.”
Bookwaves.com.vn
“Nếu không phải, cô nãi nãi lưu chúng ta lại đi.” Tần Oanh Tư lần thứ hai quỳ xuống, “Nô tỳ nhớ tới chuyện đã xảy ra trong Kinh Châu thành, đến nay như cũ rõ ràng ở trước mắt. Lúc đó nô tỳ gầy đến da bọc xương, nằm ở trong đống người chết, không biết lúc nào, sẽ nuốt khẩu khí ở ngực xuống. Là cô nãi nãi mang theo dược tương chạy tới, phát hiện nô tỳ còn sống, chẩn mạch cho nô tỳ, lại đút cháo cho nô tỳ. Nô tỳ vĩnh viễn nhớ, lúc cô nãi nãi xuất hiện, quanh thân mang theo quang huy ấm áp, quả thực còn chói mắt hơn ánh dương quang.”
Hứa Vân Noãn càng lúng túng: “Trước đây thật chỉ là tình cờ đi ngang qua, nghe nói Kinh Châu trong thành phát sinh đại nạn, tâm không đành cho nên mới đi hỗ trợ, không nghĩ nhiều.”
“Cô nãi nãi, nô tỳ van xin người, người lưu chúng ta lại đi! Nếu như người không lưu chúng ta, chúng ta cũng sẽ không ly khai kinh thành. Người cũng đã gặp, bản lĩnh gạt người của chúng nô tỳ căn bản không có ai học được, nói không chừng lúc nào sẽ