CHƯƠNG 252: QUAN TRỌNG LÀ Ý CẢNH
Dịch giả: Luna Wong
Mục Trần Tiêu suy tư như cũ, không có lập tức đồng ý ý kiến của Đoan vương điện hạ.
Thôi Diễm ở một bên thấp thỏm bất an chờ, thỉnh thoảng liền miết Mục Trần Tiêu một mắt.
Sau một lát, Mục Trần Tiêu rốt cục gật đầu: “Cũng tốt, chuyện này phiền phức Thôi công tử.”
“Không phiền phức, không phiền phức.” Thôi Diễm cao hứng thiếu chút nữa nhảy ba thước cao, Mục tướng quân đồng ý sự hỗ trợ của hắn!
Hiện tại, tướng quân đồng ý cho hắn hỗ trợ xử lý một ít việc vặt vãnh, chờ sau này, hắn triệt để được tướng quân tín nhiệm, là có thể giúp đỡ làm càng nhiều chuyện hơn, vậy cách lý tưởng thực hiện của mình còn xa sao?
Đoan vương cũng rất vui vẻ: “Chúng ta đây cẩn thận mà nói nói chuyện này, một ít chi tiết cũng phải suy nghĩ cho kỹ, tiết kiệm phụ hoàng hỏi chuyện đáp không đồng nhất.”
Ba người tỉ mỉ thương lượng một lát, Thôi Diễm cảm thấy đem mình tất cả thông minh tài trí đều phát huy hết, mới miễn cưỡng đi theo ý nghĩ của Mục Trần Tiêu và Đoan vương điện hạ.
Nếu muốn làm hí, Thôi Diễm liền đi đầu một bước ly khai, lúc rời đi nghênh ngang, dáng dấp dương dương đắc ý.
Đoan vương nhìn về phía diện dung thanh lãnh của Mục Trần Tiêu: “Trần Tiêu, mới vừa rồi ngươi còn không đồng ý, tại sao lại bỗng nhiên đổi chủ ý?”
“Không có gì.” Mục Trần Tiêu nhẹ nhàng mà rũ đôi mắt xuống, che lại con ngươi sâu không thấy đáy.
Hắn vẫn còn có chút không yên lòng với Thôi Diễm, bất quá nghe được Thôi Diễm nói, có thể làm bộ huyên náo không vui, tâm tư liền khẽ động đáp ứng.
Nếu là huyên náo không thoải mái, Thôi Diễm sẽ không tiếp cận cô nãi nãi nữa.
“Thôi Diễm này, trước đây thật đúng là coi thường hắn.” Đoan vương lắc đầu bật cười.
Mục Trần Tiêu nâng đôi mắt lên: “Điện hạ, chuyện này, tuy rằng chúng ta không có ác ý, nhưng cũng tính là khi quân, trong lòng điện hạ có cảm thấy khó xử không?”
Cước bộ của Đoan vương dừng lại, lập tức nở nụ cười một tiếng: “Ngươi không phải cũng nói, chúng ta không có ác ý, hơn nữa chút nước mà thôi, nói cho cùng cũng là râu ria, coi như là ta ở trước mặt phụ hoàng nói dối thiện ý, không có khổ sở gì.”
Thần sắc trên mặt Mục Trần Tiêu hơi lộ ra nhu hòa: “Bất luận thế nào, đa tạ điện hạ.”
“Ta ngươi là hảo huynh đệ, không cần khách khí như vậy.”
“Vậy Trần Tiêu đi đầu cáo từ.”
“Cần ta tiễn ngươi chứ?”
“Điện hạ dừng bước.”
Đưa mắt nhìn Mục Trần Tiêu ly khai, một mình Đoan vương từ từ về tới đình viện, đứng hồi lâu ở chỗ Mục Trần Tiêu đã ngồi lúc nãy, sau đó xoay người đi hướng cửa phủ: “Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi gặp mẫu phi một lần.”
Có một sự tình, hắn phải nghĩ rõ.
“Vâng.”
Lúc Mục Trần Tiêu về tới Tứ Quý các, Tần U Tố đã rời đi trước.
Hứa Vân Noãn đang nâng má nhìn ngoài cửa sổ, nhãn thần trống trơn, tựa hồ đang ngẩn người.
“Cô nãi nãi?”
“Ân? Là tôn nhi đã trở về? Sự tình thuận lợi chứ?”
“Ra một chút nhỏ biến cố. . .” Mục Trần Tiêu kể lại chuyện đã xảy ra trong Đoan vương phủ cho Hứa Vân Noãn nghe.
“Cái biện pháp này đích xác chu toàn hơn trước, tôn nhi thực sự lợi hại.” Hứa Vân Noãn nở nụ cười một chút, “Thôi công tử nói ra kiến nghị vô cùng tốt, nói không chừng sau này còn có càng nhiều chuyện cần hắn hỗ trợ hơn đó!”
“Sau này?”
Hứa Vân Noãn hơi cắn môi một cái: “Tôn nhi, ngày hôm nay ta nghe được một đại sự.”
“Không biết là chuyện gì?”
“Sau khi trở về, nói tỉ mỉ trước mặt ca ca mặt đi, ta mới vừa nghe xong, bây giờ còn cảm thấy chưa tiêu hóa được.”
“Được.”
Hai người thu thập sơ một chút, liền ly khai Tứ Quý các về Mục gia.
Bookwaves.com.vn
Mục Thiên Trù đang trêu chọc vẹt da hổ mới mua được, con vẹt kia da lông màu sắc xinh đẹp, hai mắt lấp lánh hữu thần, nhìn tới nhì lui dị thường linh động uy phong.
“Vân Noãn và Trần Tiêu đã trở về, mau tới nhìn một cái, ta mua con vẹt này thế nào?”
Nét mặt Hứa Vân Noãn dẫn theo tiếu ý: “Vẹt này thực sự là đẹp.”
“Đương nhiên, thơ có ghi: Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng, tả khiên hoàng hựu kình thương. . . Ta nghĩ, chó vàng là dắt không được, Nhị Hắc trái lại có thể thay thế, diều hậu cũng không tiện nuôi, vậy nuôi một con vẹt, phản chính cũng không kém bao nhiêu.”
Chu quản gia ở một bên cười nói: “Lão gia tử, người đây kém nhiều lắm.”
“Ai, ngươi không hiểu, có ý cảnh đó là được, không nên quá lưu ý những chi tiết này.” Mục Thiên Trù nói xong, thấy thần sắc của Hứa Vân Noãn, đột nhiên trong lòng khẽ động, “Đây là thế nào? Là ở bên ngoài gặp chuyện gì, nhìn ngươi cười không vui như thế?”
Ngày xưa Hứa Vân Noãn cười, phảng phất như hoa nở rộ, từ đầu tới đuôi tiết lộ ra một cổ sinh khí bừng