CHƯƠNG 33: MỈA MAI
Editor: Luna Huang
“Ta…” Nhãn thần của Vương Hải lóe ra.
Tiểu cô nương quay đầu nhìn Vương Hải một mắt, sau đó quay Hứa Vân Noãn dập đầu hành lễ: “Cô nãi nãi từ sòng bạc chuộc ta về, ta làm nô tỳ cũng khó mà báo đáp đại ân của cô nãi nãi, cầu cô nãi nãi để ta hầu hạ bên người người đi, mặc dù tuổi ta còn nhỏ, nhưng cái gì cũng biết làm. Giặt quần áo làm cơm, nấu nước chẻ củi, ta còn biết thêu, cầu cô nãi nãi thu lưu ta.”
Hứa Vân Noãn nhìn sang: “Ngươi không theo cha ngươi
Tiểu cô nương chặt chẽ cắn môi, nước mắt không ngừng đảo quanh: “Hắn không phải cha ta! Từ lúc hắn bán ta vào sòng bạc, ta và hắn triệt để đoạn tuyệt quan hệ rồi!”
Cả người Vương Hải xụi lơ trên mặt đất, cũng không có mượn cớ cãi lại gì nữa.
Tiểu cô nương quỳ trên mặt đất dập đầu không ngừng với Hứa Vân Noãn: “Vương Hải từ trong quân đội ra ngoài, liền để người thông tri ta và mẫu thân tới kinh thành, mẫu thân mang theo ta thật vất vả mới đến nơi này lại không nghĩ rằng, không được mấy ngày Vương Hải liền bán mẫu thân ta vào thanh lâu, mẫu thân không chịu nhục treo cổ tự tử. Vương Hải liền nói ta là tảo bả tinh, cả ngày đánh chửi không ngừng, sau đó là bởi vì sòng bạc ép trả nợ, bán ta vào đó gán nợ. Nếu như không phải cô nãi nãi cứu giúp, hạ tràng của ta tất nhiên cũng không hơn mẫu thân bao nhiêu…”
Đám người Đinh Sơn nghe lửa giận ngút trời: Những người trong sòng bạc làm việc tâm độc thủ độc, tiểu cô nương giống như vậy nhất định sẽ bị bán vào thanh lâu kiếm tiền da thịt.
Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, Vương Hải biểu hiện ra nhìn qua trung hậu đàng hoàng, lại như không bằng cầm thú như thế.
Người lúc nãy nói giúp Vương Hải, lúc này xấu hổ cúi đầu, lúc này nếu trên mặt đất một cái lỗ, bọn họ tất nhiên không chút do dự chui vào.
“Ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu là ở bên cạnh ta, phải ký kết khế ước bán thân, từ nay về sau ngươi chính là nô tỳ.”
“Vâng, ta… Không, nô tỳ nghĩ kỹ rồi, nô tỳ nguyện ý hầu tiểu thư cả đời.”
Hài tử nhà nghèo sớm lo gia đình, nàng tuổi không lớn lắm, tâm tính cũng đã cũng đủ kiên định.
Đáy mắt Hứa Vân Noãn hiện lên một tia tán thưởng: “Được, ngươi tên là gì, để Hàn Yên mang ngươi xuống phía dưới ký khế thư.”
“Thỉnh tiểu thư ban tên.” Nữ hài cúi người trán chạm đất.
“Nếu như thế, gọi Tinh Phong đi, coi như là phối hợp với Mộ Vũ, tên Hàn Yên.”
“Nô tỳ Tinh Phong cám ơn tiểu thư.”
Mộ Vũ mang theo Tinh Phong ly khai, Hứa Vân Noãn đứng dậy, đường nhìn nhất nhất đảo qua trên người mọi người quỳ đó.
Mọi người chỉ cảm thấy đường nhìn phảng phất có quả nặng nghìn cân, ép tới bọn họ không ngốc đầu lên được.
“Đại gia gia dạy ta, nếu muốn sống thống khoái, phải nhớ cho kỹ, lấy đức trả ơn, lấy trực báo oán. Lấy đức trả ơn, tâm tồn cảm ơn,, mới có thể chính trực lập thế, cúi đầu và ngẩng đầu không thẹn; lấy trực báo oán, ân oán phân minh, mới có thể tùy ý tiêu sái, vui sướng nhân sinh. Hôm nay những lời này, ta cũng muốn tặng cho các ngươi. Các ngươi trước đây dứt khoát đi vào quân, nghe lệnh dưới trướng Trần Tiêu, bảo quốc vệ gia, lập được quân công khiến người khâm phục, nhưng Mục Trần Tiêu giống như vậy, thậm chí hắn nỗ lực hơn các ngươi. Mà hôm nay, các ngươi bị gạt ra khỏi quân đội, có số người thậm chí thân có tàn tật, nhưng các ngươi quay đầu nhìn Mục Trần Tiêu đi, lẽ nào hắn hiện tại tốt hơn các ngươi sao? Hắn chưa bao giờ thiếu các ngươi cái gì!”
Vọng Thư Uyển.com
Những lời này dường như cảnh tỉnh, để mọi người vốn là khó có thể tự dung càng ngây ra như phỗng.
Bọn họ đại đa số đều có quân công trong người, chợt bị xóa hết tất cả công tích, đầu tiên là bức bách bọn họ lấy yếu thắng mạnh sung làm tiên phong, sau lại nói xấu bọn họ trốn khỏi quân đôi, sau cùng bị biếm làm nô, nếu nói trong lòng bọn họ không có một tia một hào oán giận Mục Trần Tiêu, đây tuyệt đối là gạt người.
Sau đó Mục Trần Tiêu chứa chấp bọn họ, trong lòng bọn họ cũng tồn cảm kích, chỉ là phần cảm tình này cũng không hơn, thậm chí có loại cảm giác Mục Trần Tiêu bồi thường cho bọn họ là chuyện đương nhiên.
Hôm nay nghe một phen lời của Hứa Vân Noãn, mới hoàn toàn tỉnh ngộ: Đúng vậy, quân công của Mục Trần Tiêu hiển hách hơn bọn hắn, hy sinh nhiều hơn bọn hắn, hôm nay hai chân tàn tật, ngay cả Mục gia đều tràn ngập nguy cơ, dù vậy, khi bọn hắn đến, cũng mở rộng cửa phủ hoan nghênh.
Muốn trách chỉ