CHƯƠNG 40: TRƯỚC KHI LÀM RAU CÓ RỬA KHÔNG?
Editor: Luna Huang
Mục Trần Tiêu nguyên bản suy tư nên như giải quyết chuyện hôm nay như thế nào, thấy Hứa Vân Noãn khí định thần nhàn như vậy, mi tâm đang nhíu chặt dần dần thư giãn ra: “Ngươi đã có đối sách?”
Hai tròng mắt tròn vo thủy nhuận của Hứa Vân Noãn rất là bất mãn nhìn thoáng qua Mục Trần Tiêu: “Tôn nhi, ta phát hiện ngươi hễ đuối lý, liền thích gọi ta là cô nãi nãi, trong ngày thường xưng hô này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Đây cũng không phải là một thói quen tốt/ Giống như là mới vừa rồi. Ngươi rõ ràng lo lắng ta, thậm chí đã chuẩn bị xong, coi như là ta hại Thẩm gia, ngươi cũng muốn thay ta gánh chịu tội lỗi, nhưng ngoài miệng lại cái gì cũng không nói. Nói thì ít làm thì nhiều, tính tình như vậy xưa nay đều là thiệt thòi nhất.”
Nhìn hai tròng mắt trong suốt của Hứa Vân Noãn, bên tai Mục Trần Tiêu chẳng biết tại sao có chút phiếm hồng: “Không có chuyện đó.”
“Vậy ngươi gọi tiếng cô nãi nãi nghe một chút trước.” Hứa Vân Noãn nháy mắt, mãn nhãn đều là vẻ giảo hoạt.
Phân minh trước còn vì dỗ nàng vui vẻ mà kêu cô nãi nãi, nhưng lúc này lại vô luận như thế nào đều không mở miệng được, sắc mặt Mục Trần Tiêu càng phát cứng ngắc, chọc cho Hứa Vân Noãn bật cười.
“Yên tâm đi, chuyện đã xảy ra trên yến hội Thẩm gia, không có quan hệ chút nào với Mục gia chúng ta, ngược lại thì chúng ta phải hảo hảo truy tra một chút, lúc nào Thẩm gia đưa tay dài đến sang đây rồi.”
Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn đi tới Tứ Quý các, Kinh Triệu phủ doãn Ngụy Liêm cũng vừa mang người chạy tới.
Hứa Vân Noãn xuống xe ngựa, thấy nam tử trung niên đứng ở giữa đại sảnh Tứ Quý các, bỗng nhiên dừng bước lại, hận ý đáy mắt giống như mạch nước ngầm cuồn cuộn không thôi, vết sẹo trong lòng lần thứ hai bị người làm vỡ ra, một mảnh tiên huyết nhễ nhại.
Đời trước trở lại Thẩm gia xong, nàng rất ít nhìn gặp Thẩm Thanh, mặc dù là gặp, cũng chỉ là hành lễ vấn an xong sẽ bị cho lui xuống. Mãi cho đến khi nàng bị hại gãy hai chân, mới rốt cục nhìn thấy Thẩm Thanh đi tới trước giường của nàng, nàng phát điên chất vấn, chất vấn Thẩm Thanh rõ ràng là cốt nhục thân sinh, vì sao phải ngoan tâm với mình như thế!
Ánh mắt của Thẩm Thanh lại thủy chung lãnh đạm đến cực điểm, nhìn nàng như nhìn tảng đá ven đường không có chút phân biệt nào, hắn lạnh lùng mở miệng, thanh âm giống như thối độc: “Ta cho tới bây giờ cũng chỉ có một nữ nhi là Thẩm Vân Sơ.”
Nhìn bóng lưng Thẩm Thanh rời đi, Hứa Vân Noãn sanh sanh đào gốc rễ thân tình trong lòng lên, quyển kia là đồ nàng chờ đợi chí cực, mỗi ngày thận trọng che chở, chỉ chờ mong có một ngày cũng có thể có được thân nhân chân thành đáp lại, chỉ tiếc, sau cùng chứng minh chờ mong của nàng buồn cười đến cực điểm!
“Làm sao vậy?” Mục Trần Tiêu ân cần nhìn về phía Hứa Vân Noãn, mới vừa rồi hắn phảng phất từ trên người của đối phương đã nhận ra cổ hận ý và bi thương không đè nén được…
Hứa Vân Noãn phục hồi tinh thần lại, khóe môi hơi vung lên, một chút tiếu ý doanh lên đôi mắt, để dung mạo nguyên bản xuất sắc càng phát ra vài phần rạng rỡ: “Đã sớm nghe nói Thẩm gia uy phong. Không nghĩ tới hôm nay có cơ hội chính mắt nhìn thấy, nên trong lòng kích động mà thôi.”
Vọng Thư Uyển.com
Thẩm Thanh nghe được động tĩnh ở cửa, chợt phục hồi tinh thần lại, thấy được Hứa Vân Noãn mỉm cười mà vào, đáy mắt hiện lên một tia khiếp sợ nồng đậm.
Đây…. Dung mạo của thiếu nữ này…
Tiếu ý của Hứa Vân Noãn dịu dàng, quỳ gối hành lễ: “Gặp qua Thẩm đại nhân, Tứ Quý các là sản nghiệp của ta, Thẩm đại nhân vấn đề gì cứ tìm ta làm được, không cần làm khó chưởng quỹ và hỏa kế trong điếm.”
“Ngươi chính là Hứa Vân Noãn?” Thẩm Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt Hứa Vân Noãn, càng nhìn càng cảm thấy nàng tương tự người nọ trong trí nhớ mình.
“Không sai.” Hứa Vân Noãn nâng đôi mắt lên, hào phóng nghênh đón quan sát của Thẩm Thanh,m “Phấn hương vân noãn lộ hoa tân, hiểu nhật nùng huân phú quý xuân. Chính là lấy hai chữ vân noãn trong thơ mà đặt, đã sớm nghe nói bác học của Thẩm đại nhân cực nhiều, nên biết được hàm nghĩa của bài thơ này chứ.”
Con ngươi của Thẩm Thanh chợt rụt một cái, mắt không tự chủ được híp lại: “Cảnh trong thơ viết ngược lại không tệ.”
Hứa Vân Noãn mỉm cười: “Ta cũng hiểu được, bất quá hôm nay Thẩm đại nhân đến đây, không phải tham thảo thơ từ với ta chứ? Nghe đầy tớ bẩm báo, nói là Thẩm đại nhân cho rằng rau xanh Tứ Quý