CHƯƠNG 43: ĐƯA TIỄN ĐÊM LẠNH
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn nhìn về phía Mục Thiên Trù, nhẹ nhàng cười cười: “Ca ca bắt hết người rồi?”
Mục Thiên Trù hướng hai người quỳ trên mặt đất, thật dài thở ra khẩu khí: “May có ngươi nhắc nhở, ta để người thời khắc đang âm thầm coi chừng noãn bằng và giếng nước, bắt được hai người muốn thả phèn vào giếng này.”
Hứa Vân Noãn mở miệng: “Trần Tiêu, nói như thế nào đi nữa bọn họ đều là bộ hạ cũ của ngươi, kể cả Triệu Nghĩa, đều giao cho ngươi xử trí đi.”
Mục Trần Tiêu có chút sai biệt, cũng lắc đầu: “Bọn họ đều là nô tài của ngươi, hôm nay xảy ra chuyện, dựa theo quy củ mà làm là được, ngươi yên tâm, ta tuyệt không bao che bọn họ.”
“Pháp lý còn khoan dung, chớ đừng nói chi là thân phận của bọn họ đặc thù, trước ở trên chiến trường cũng đều là hán tử từng chảy máu, nếu dựa theo quy củ, trực tiếp đánh chết cũng không ai nói cái gì. Nhưng rốt cuộc cũng phải niệm vài phần tình xưa, đưa khế ước bán thân của bọn họ cho ngươi, những người này là giết hay thả, đều do ngươi tới quyết định.”
Hứa Vân Noãn nói cho hết lời, thần sắc của người quỳ trên mặt đất càng phát xấu hổ, nhất là Triệu Nghĩa, là thật sợ những ngày sống khổ cực, cho nên mới bị hai trăm lượng bạc đả động, nếu là cho hắn thêm tới một lần cơ hội, hắn nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Rất nhanh khế ước bán thân của mấy người đều được đưa đến, Hứa Vân Noãn giao cho Mục Trần Tiêu, liền cáo biệt Mục Thiên Trù trực tiếp trở về Ngưng Thu viện.
Cũng không lâu lắm, Úc Khoảnh đưa hai trăm lượng bạc đến: “Cô nãi nãi, đây là công tử để thuộc hạ đưa tới cho người, nói là tiền chuộc khế ước bán thân của ba người kia.”
Ánh mắt của Hứa Vân Noãn nhất động, ra hiệu Hàn Yên một bên thu bạc: “Đã biết, ngươi trở về phục mệnh đi.”
“Vâng.”
“Tiểu thư, người trước không phải trực tiếp đưa khế ước bán thân cho đại công tử sao? Thế nào hắn đưa ngân lượng qua, người lại nhận?”
“Mục Trần Tiêu rốt cuộc vẫn là nhớ tình xưa, nếu là hắn trực tiếp dựa theo quy củ xử trí những người đó, tự nhiên sẽ không đưa bạc cho ta. Mà lúc này hắn đưa bạc mua khế ước bán thân, đã nói lên hắn thả những người đó rồi.”
“Ba người kia làm ra chuyện phản bội chủ tử, đại công tử còn thả bọn họ, không sợ bọn họ lấy oán trả ơn sao?”
Vọng Thư Uyển.com
“Bọn họ là quan nô, coi như là Trần Tiêu thả người, cũng không mất đi nô tịch ở chỗ quan phủ, một khi bị người của quan phủ phát hiện, cũng sẽ bị định tội thành tư đào, nên quãng đời còn lại của ba người này cũng đừng nghĩ quang minh chánh đại ở dưới thái dương, chỉ có thể trốn trốn tránh tránh như con chuột trong cống ngầm, coi như là một loại trừng phạt tàn khốc.”
“Lần trước công tử vẫn không trọng phạt Vương Hải, trong lòng tiểu thư còn cảm thấy khó chịu, thế nào lúc này đây, nô tỳ nhìn người trái lại thông suốt.”
Hàn Yên cố tình thỉnh giáo, Hứa Vân Noãn liền giải thích thấu triệt: “Lần trước là vì lập quy củ, lần này là vì kéo nhân tâm. Chỉ có lập được quy củ, những người như Đinh Sơn mới có thể tâm tồn sợ hãi, biết chủ tử nhà mình không phải dễ gạt gẫm. Mà lần này thi ân không trừng phạt, còn lại là chứng minh chúng ta thân là chủ tử có lòng nhân từ, còn nhớ tình bạn cũ với ba người phản chủ bọn họ, chỉ cần bọn họ trung thành và tận tâm, sau này nhất định không có bạc đãi, đây cũng chính là vừa đấm vừa xoa.”
“Nô tỳ hiểu, đa tạ tiểu thư chỉ giáo.”
Gài bẫy được Thẩm Thanh, Hứa Vân Noãn chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, nằm ở trên giường không có buồn ngủ, đơn giản trùm áo lông lên, cẩm một ngọn đèn lồng vào viện xem pho tượng tuyết đã tan hết chưa.
Mộ Vũ và Hàn Yên liền vội vàng đứng lên đi theo, Hứa Vân Noãn lại để các nàng xuống nghỉ ngơi.
Mùa đông bầu trời đêm ban đêm trong sáng, tinh thần khắp bầu trời, vây quanh mặt trăng khuyết như thuyền.
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng hít vào một hơi, khí lưu hàn lãnh tiến nhập thân thể, chỉ để người cảm thấy mát lạnh sạch sẽ đặc biệt.
Nhị Hắc ngậm cái làm ấm tay chạy tới, nhẹ nhàng mà cà cà làn váy của Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn không khỏi cười, ngồi xổm người xuống tiếp nhận cái làm ấm tay trong miệng nó, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chỉ mũi của nó: “Ngươi rõ ràng là nhị gia gia nhặt về từ ngọn núi, thế nào tính tình này một chút cũng không giống hắn?”
Tính chất của nhị gia gia tục tằng nhất, trò chơi lúc nhỏ thích nhất, chính là ôm nơi cánh tay nàng, ném mạnh ra không trung, sau đó liền làm bộ không tiếp nổi, luôn có thể để nàng sợ