CHƯƠNG 45: CHÂN PHẾ RỒI, NGƯỜI CŨNG PHẾ LUÔN?
Editor: Luna Huang
Thái y rất nhanh liền giúp Hứa Vân Noãn chẩn mạch: “Thân thể của Hứa cô nương cũng không lo ngại, chỉ là thoáng nhiễm hàn khí, chỉ cần dùng mấy chén thuốc, ít ngày nữa là có thể khỏi hẳn.”
Nghe được kết quả như đã đoán trước, Hứa Vân Noãn mỉm cười cảm tạ: “Làm phiền thái y.”
“Hứa cô nương không cần khách khí.”
“Không biết chư vị thái y xem chẩn cho Trần Tiêu thế nào, chân của hắn có khởi sắc gì?”
Mi của Hứa Vân Noãn động động, ngước mắt nhìn thần sắc bình thản của Mục Trần Tiêu, trong lòng như bị là vật gì đâm một cái.
Càng tiếp xúc, nàng càng hiểu vì sao đại gia gia tín nhiệm Mục gia như vậy, bất kể là Mục Thiên Trù hay Mục Trần Tiêu, trên người của bọn họ luôn có một chính khí kiên thiết người bên ngoài không có.
Mục Thiên Trù thân là Vệ quốc hầu, thân phận địa vị cực kỳ tôn quý, nhưng trong ngày thường hắn không chú trọng hưởng thụ, thậm chí sống cực kỳ kham khổ.
Mục Trần Tiêu càng không cần phải nói, rõ ràng bản thân đã lạc xuống hoàn cảnh tàn tật, đối diện bộ hạ cũ vẫn thoải mái tiếp nhận, Hứa Vân Noãn không khỏi nhớ tới tình hình ngựa thất kinh phát sinh ở trước cửa thành đời trước, khi đó Mục Trần Tiêu căn bản không quản bản thân chật vật, từ xe ngựa lăn ra, trước tiên nhìn người bị ngựa đạp trước…
Tay hắn cầm dao, vô số vong hồn dưới tay, rồi lại lòng mang phật đà, vì thường thấy sinh tử, càng biết sinh mệnh đáng quý.
Nhưng lại cứ là một người thế gian khó có được như vậy, ngạnh sinh sinh bị người hủy hai chân, liên lụy nửa đời sau.
Trong lòng có đại hoàng tử Ninh Từ trong lòng có, nhưng nghe thái y trả lời, như cũ nhịn không được vẻ mặt thất vọng: “Trần Tiêu ngươi không cần phải gấp, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm danh y, có thể nghĩ ra biện pháp chữa tốt cho chân của ngươi.”
“Gia gia tìm không ít danh y cho ta, uống dược châm cứu càng không biết dùng qua bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng đều không có hiệu quả gì, cũng không nhọc đến đại hoàng tử phí tâm.”
“Ngươi đây là nói gì? Ta ngươi là huynh đệ trên chiến trường cùng trải qua sinh tử, chưa tới cuối cùng, ta làm sao có thể từ bỏ ngươi?” Tựa hồ là phát hiện tâm tình Mục Trần Tiêu sai sai, đại hoàng tử giơ tay lên ra hiệu cho các thái y lui xuống.
Mục Trần Tiêu giơ đôi mắt lên, đáy mắt có trào phúng nồng nặc hiện lên: “Ở trong mắt điện hạ, chỉ sợ ta hiện tại đã không khác gì phế nhân đi?”
“Làm sao có thể? Ngươi là kỳ tài lĩnh binh, dù cho chân không thể đi nữa, cũng không người nào có thể thay thế được địa vị ngươi trong quân đội.”
Vọng Thư Uyển.com
“Nếu điện hạ không cảm thấy ta là phế nhân, thậm chí cảm thấy ta gãy chân cũng không phải khiếm khuyết, vậy sao lại nói đến chuyện từ bỏ?”
Thần sắc của đại hoàng tử ngẩn ra, lập tức mở miệng nói xin lỗi: “Là ta mới vừa nói không nghĩ, ngươi không cần để ở trong lòng.”
“Không có gì, mới vừa rồi chỉ là nói đùa với điện hạ thôi, đối với một tướng lĩnh lĩnh binh mà nói, không thể tự mình ra chiến trường, coi như là thông minh hơn nữa, cũng đã trở thành phế nhân.”
“Trần Tiêu, ngươi vạn lần không được xem nhẹ mình như thế.”
“Điện hạ, tình huống của Mục gia hôm nay không giống trước, nếu như điện hạ không có chuyện gì khác, sớm hồi cung đi.”
Đại hoàng tử nhíu mi tâm lại: “Trần Tiêu, phụ hoàng bên kia nhất định là có chỗ hiểu lầm, sau khi ta hồi cung nhất định sẽ giúp ngươi giải thích.”
Ánh mắt Hứa Vân Noãn nhất động, giải thích? Lúc này đại hoàng tử giải thích giúp Mục gia, đó không phải là thêm dầu vào lửa sao?
Nghĩ, nàng vội vã mở miệng chen vào nói: “Đều nói sấm sét mưa móc đều là quân ân, thánh thượng biết hai chân Trần Tiêu không thể dùng nữa, liền cố ý ân chuẩn hắn hồi phủ nghỉ ngơi, nhưng lại ban cho rất nhiều dược liệu quý trọng, trên dưới Mục gia vẫn cảm ơn bất tận. Trần Tiêu đã từng nói với ta mấy lần, hắn đã trở thành phế nhân, không thể tiếp tục đền đáp thánh thượng và triều đình, trong lòng thực tại xấu hổ. Điện hạ cũng nhìn thấy, hôm nay Trần Tiêu tuy rằng bề ngoài nhìn cũng không tệ lắm, nhưng đêm nào hắn cũng đêm không thể chợp mắt, luôn cảm thấy phụ thánh ân, còn thỉnh điện hạ giúp Trần Tiêu biểu đạt hổ thẹn trong lòng đến hướng hoàng thượng.”
Mục Trần Tiêu hơi rút đầu ngón tay, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Hứa Vân Noãn, nuốt lời nói bên mép xuống.
Đại hoàng tử nhìn Hứa Vân Noãn một chút, lại nhìn