CHƯƠNG 56: ĐẠI NIÊN TIẾT
Editor: Luna Huang
Trong tầm mắt ba ba của mấy hỏa kế, Đinh Sơn kiểm kê rõ ràng thu nhập hôm nay, sau đó đổi thành bạc vụn, phân phát đến trong tay mấy người: “Cô nãi nãi phá lệ khoan hậu với chúng ta, sau này chúng ta phải tận lực tương báo, nếu là lại để cho ta tra ra có người làm chuyện có lỗi với chủ tử, không cần cô nãi nãi động thủ, trước hết ta sẽ chấm dứt hắn!”
“Đinh đại ca yên tâm, chúng ta đều không phải là người vong ân phụ nghĩa, sau này nhất định sẽ thuần phục chủ tử.”
Lúc này Đinh Sơn mới thoả mãn, mang theo sổ sách về tới Mục gia: “Nô tài gặp qua cô nãi nãi.”
“Đinh chưởng quỹ không cần đa lễ, hôm nay bận rộn lắm chứ?”
“Đâu chỉ thế, hôm nay khách nhân rất nhiều, buổi sáng liền bắt đầu xếp hàng, mãi cho đến không còn rau có thể bán, người khác mới lưu luyến không rời ly khai, ta còn nghe được bọn họ thương lượng ngày mai sớm đến nữa.”
“Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn có cả ngày phải bận rộn.”
“Cô nãi nãi, rau xanh trong noãn bằng còn đủ không? Nô tài đoán, ngày mai khách nhân chạy tới hẳn là càng nhiều hơn một chút.”
“Trong phòng kho còn tồn một ít, đều lấy ra bán đi, nhất định sẽ có nhiều người hơn mua không được, chỉ có thể chờ ta mua thêm chút đất, xây thêm chút noãn bằng, ít nhiều có thể trồng thêm chút rau.” Hứa Vân Noãn mỉm cười nói.
Ánh mắt của Đinh Sơn chợt sáng ngời: “Cô nãi nãi, sau này có phải còn có thể xây dựng càng nhiều Tứ Quý các hơn hay không?”
“Không sai, ngươi sớm tung tin tức ra ngoài, đến lúc đó chưởng quỹ và hỏa kế, tự nhiên là người có năng lực sẽ thắng.”
“Vâng, nô tài nhất định công bố tin tức tốt này ra ngoài.”
Nhân thủ trong Tứ Quý các hữu hạn, nên bộ hạ cũ của Mục Trần Tiêu đại thể cũng đang giúp chiếu cố noãn bằng. Vốn tưởng rằng ở nơi nào làm việc đều giống nhau, nhưng thấy được phong cảnh của đám người Đinh Sơn, rất nhiều người trong lòng đều cực hâm mộ, chỉ hối hận bản thân không hiểu kinh thương, không có được Hứa Vân Noãn chọn trúng.
Hôm nay nghe nói Tứ Quý các mở chi nhánh, lại được biết hôm nay hỏa kế trong Tứ Quý các dĩ nhiên được phân mấy lượng bạc, mỗi người xoa tay, hận không thể dốc hết tất cả khí lực.
Vì vậy nguyên bản bầu không khí náo nhiệt của Mục gia càng phát ra khí thế ngất trời, mặc kệ Hứa Vân Noãn đi tới chỗ nào, đều có thể thấy một mảnh cảnh tượng tích cực hướng lên.
Tiền chưởng quỹ đưa tới một nhóm bạc xiêm y đồ trang sức, Hứa Vân Noãn tỉ mỉ nhìn sổ sách, từ từ quyết định chủ ý.
Vọng Thư Uyển.com
Chu gia vẫn ngã vẫn chưa khôn ra, như cũ cảm thấy hai lần hai lần tính toán là Hứa Vân Noãn vận khí tốt.
Đại niên tiết, hoàng thượng tổ chức yến hội ở trong cung, Mục Thiên Trù đối ngoại vẫn cũng không nói thân thể của chính mình có chuyển biến tốt, rất dễ liền cáo nghỉ bệnh, hai chân Mục Trần Tiêu thụ thương nghiêm trọng, chỉ ở trước mặt thái y nhiều lời vài câu đau dữ dội, cũng rất dễ dàng từ chối cơ hội dự tiệc trong cung.
Hứa Vân Noãn tự mình xuống bếp, thu xếp một bàn lớn tràn đầy mỹ vị, Nhị Hắc tham ăn mất đi ổn trọng thường ngày, vòng tới vòng lui bên bàn.
Chờ Hứa Vân Noãn làm xong rửa sạch tay đi qua, đối diện ánh mắt tha thiết của Mục Thiên Trù và Mục Trần Tiêu.
Cước bộ của Hứa Vân Noãn dừng lại, tượng mô tượng dạng ho khan một tiếng, sau đó từ ng tay áo móc ra một bao đỏ to, đưa cho Mục Trần Tiêu: “Được rồi, hồng bao cho ngươi, đây là tiền mừng tuổi, ngươi cầm chắc.”
Sắc mặt Mục Trần Tiêu cứng đờ: “Không cần.”
Hắn đều bao lớn rồi, còn có mặt mũi lấy hồng bao trong tay tiểu cô nương!
Hứa Vân Noãn trừng hắn một mắt: “Trong phủ chỉ ngươi bối phận nhỏ nhất, hồng bao này ngươi không lấy ai lấy? Mau nhận lấy, không thôi cô nãi nãi tức giận!”
“Phốc!” Mục Thiên Trù nhịn không được muộn cười ra tiếng, thấy tôn nhi nhà mình kinh ngạc, tư vị này để cả người hắn thư sướng, “Trần Tiêu cũng mau nhận đi, cũng là cô nãi nãi ngươi cẩn thận tỉ mỉ, không giống gia gia, đều quên cả chuyện hồng bao, như thế này để Chu quản gia lấy một bao bù cho ngươi.”
Động tác cuat Mục Trần Tiêu cứng ngắc tiếp nhận hồng bao, chống lại tiếu ý rực rỡ trong đôi mắt của Hứa Vân Noãn, trong lòng càng cảm thấy quẫn bách, luôn cảm giác mình càng sống càng thụt lùi.
Mục gia nhân khẩu ít, không có bao nhiêu quy củ.
Mục Thiên Trù gọi