CHƯƠNG 90: THỔI TUNG CÔ NÃI NÃI NHÀ TA
Editor: Luna Huang
Có Lưu Hổ mở màn, những người còn lại cũng không căng thẳng, đều tiến đến bên người đám người Đinh Sơn, nắm lấy thìa trong cháo hoa dược dược dục thí.
“Cho chúng ta thử một ngụm đi, một miếng nhỏ là được!”
“Chúng ta mấy tháng không được ăn thịt rồi….”
“Còn phải nói nữa, Chu gia lòng dạ đen tối hiểm độc, sau khi tướng quân rời khỏi, ngầm cắt xén quân lương của chúng ta, đừng nói là thịt, hắn đều muốn để chúng ta chết đói.”
Đám người Đinh Sơn tránh trái tránh phải, lúc này lòng tràn đầy hối hận: Có thứ tốt nên len lén giấu đi, không nên tới khoe khoang.
“Không được, không được, các ngươi không ăn được, vạn nhất ăn xong xảy ra chuyện gì nữa thì sao?”
“Đúng đó, vốn không nhiều, mỗi người một miếng thì hết mất tiêu.”
Đúng lúc này, không biết là ai nói to nhất.
“Lẩu này là vị cô nãi nãi kia làm? Nàng thật đúng là hiền lành khéo tay.”
Đinh Sơn đặt lại nồi lẩu trong tay lên bàn, dùng ta kéo một tiểu binh phá lệ gầy yếu qua: “Lúc nãy là ngươi nói cô nãi nãi?”
Tiểu binh nhìn cũng liền mười ba mười bốn tuổi, so với Hàm Chương lẫn vào trong quân năm đó còn gầy yếu hơn, dù cho Đinh Sơn chỉ có một tay, bắt hắn như bắt một con gà mới lớn.
“…đúng, ta không có nói bậy, ta khen cô nãi nãi!”
Đinh Sơn nhếch miệng cười: “Ha ha, nào, tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?”
“Ta, ta là Vương Nhị Cẩu, không, không phải, sau khi vào quân, Lưu Hổ đại ca giúp ta đặt lại một cái tên, gọi là Vương Tuyền.”
“Cái tên này của ngươi…thật khác biệt, nào, ta cho ngươi một miệng thịt, lại uống chút canh làm ấm thân thể. Tiểu huynh đệ này ngươi có ánh mắt đặc biệt, khen người cũng khen chuẩn thế, thói quen tốt này phải bảo trì thật tốt.”
“A?”
Đinh Sơn vỗ vỗ vai Vương Tuyền. Trực tiếp vỗ đến người ta lảo đảo: “Ngươi khen cô nãi nãi, chúng ta chính là hảo huynh đệ.”
“A?” Vương Tuyền sửng sốt một hồi, chợt phản ứng kịp, thử khen thêm hai câu, “Hôm nay nhìn thấy cô nãi nãi, ta còn tưởng rằng là thiên tiên hạ phàm!”
“Không sai, tiểu huynh đệ này ngươi có tiền đồ, thịt viên này ta cho ngươi một viên.”
Lời vừa nói ra, những người còn lại càng thêm ngồi không yên.
“Cẩu Tử lanh mồm lanh miệng, ta đã sớm muốn nói, thân phận cô nãi nãi tôn quý như vậy, nói chuyện với chúng ta cũng không có bày giá.”
“Cô nãi nãi người đẹp thiện tâm, an trí chúng ta đến Lạc Hà uyển, thỉnh đại phu, đưa thuốc, đều là cô nãi nãi để người an bài.”
“Đúng đó, ta không biết nói chuyện, cũng nói không nên lời dễ nghe, sau này phàm là cô nãi nãi có phân phó, ta nhất định nghĩa bất dung từ.”
Vọng Thư Uyển.com
Hàm Chương ngửi hương vị mà vào phòng, liền nghe được một mảnh thanh âm khen cô nãi nãi, không khỏi ngẩn người: “Các ngươi đều biết?”
“Biết cái gì nha?”
“Là cô nãi nãi ra bạc mua chúng ta, sau này chúng ta như Đinh Sơn đại ca, đều là nô tài của cô nãi nãi.”
Đinh Sơn cười ngẩng đầu lên, nhãn thần đảo qua trên người mọi người.
“Chẳng lẽ không phải tướng quân sao?”
“Tình huống của tướng quân các ngươi cũng biết, hôm nay hắn…”
Cẩu Tử nuốt một ngụm nước bọt: “Cái kia. . . Đinh đại ca, vừa rồi ngươi nói cho ta một viên thịt.”
Có người giơ tay lên vỗ hắn một cái: “Ha ha ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi.”
“Nhưng là, cô nãi nãi và tướng quân là người một nhà a, phản chính chúng ta đều là nô tài, làm nô tài cho cho cô nãi nãi hay cho tướng quân, không phải đều giống nhau sao?”
Đám người Hàm Chương ngẩn người, lập tức bưng chén đũa lên, là bọn hắn choáng váng, đầu óc lại chưa xoay nhanh như Nhị Cẩu.
“Vị huynh đệ kia, ngươi đám ứng cho ta uống một miếng canh, cũng không nên nuốt lời a!”
“Chờ một chút, nói xong rồi chỉ uống một ngụm, ngươi đổ nửa chén là có ý gì?”
“Miệng của ta to, một ngụm thường là nửa chén!”
“Ta thấy không phải miệng ngươi to, mà là tâm ngươi to! Trong chén kia còn có thịt, ngươi ăn bây giờ bụng chịu được sao?”
“Hôm nay ăn hôm nay no, ai mà thèm lo ngày mai chịu nổi không? Đều là hán tử chém giết trên chiến trường, nói không chính xác ăn bữa này không có bữa sau, cho nên vẫn là nhanh lên no trước cho chắc!”
“Chớ kiếm cớ a, hiện tại chúng ta đều là nô tài, không có thể như bĩnh sĩ trên chiến trường, làm sao ăn bữa trước không có bữa sau? Mau phun viên thịt kia ra cho ta!”
“Ta đều nhai hết một nửa rồi, ngươi còn không biết xấu hổ muốn lấy sao?”
“Ta không biết xấu hổ!”
Trong tay Hàm Chương bị nhét hơn phân nửa chén rau thịt vớt ra khỏi nồi lầu, muốn còn nghĩ nên giải thích với những người này thế nào, hôm nay xem ra, cũng không cần thiết giải thích gì.
Đinh Sơn che nồi lẩu trong tay mau chóng lẩn mất, nhưng vẫn là người đuổi theo sau lưng hắn để cướp nhiều, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nồi lẩu chỉ còn chút nước dùng.
“Các ngươi, những người này, khi