CHƯƠNG 96: NGƯỜI LÀ CHÀY GỖ
Editor: Luna Huang
Nghe được Hứa Vân Noãn nói thế, ngự sử Vương Úy thiếu chút nữa giận đến ngất: “Ta nhìn chằm chằm ngươi khi nào?”
“Ngươi không nhìn ta chằm chằm, nào biết ta sống không tốt?” Hứa Vân Noãn phản vấn
“Ta chỉ…” Vương Úy bị tức đến mặt đỏ phồng.
Ngữ khí của Hứa Vân Noãn sắc bén: “Ngươi chỉ là cái gì? Ngươi không có nhìn ta chằm chằm, như vậy ngươi nhìn chằm chằm Mục gia? Ta đã nói rồi, có đôi khi chính là thương đả xuất đầu điểu, đoạn thời gian trước Mục gia bất quá là dâng lên phương pháp trồng rau xanh vào đông, lại bị nhiều người nhớ nhung như vậy.”
“Ngươi không nên ngậm máu phun người.” Vương Úy căm tức nhìn Hứa Vân Noãn.
“Vương đại nhân mới vừa rồi còn dáng dấp ôn hòa làm chủ cho ta, ta bất quá là nói hai câu lời thật, sao ngươi lại lại đột nhiên đe dọa người rồi? Ngươi đến tột cùng là muốn chủ trì công đạo cho ta, hay là dùng công đạo để ngụy trang, thành toàn tư tâm của mình?” Hứa Vân Noãn quay hẳn thân thể ra sau, nhất phó bị giật mình.
“Ngươi…” Vương Úy chỉ cảm thấy nhiệt huyết nảy lên ót, không phải nói một nha đầu hương dã sao? Thế nào nhanh mồm nhanh miệng thế, đến hắn là ngự sử đều cam bái hạ phong?
Trong mắt Hứa Vân Noãn lóe lên một tia hàn ý, từ trước thích thừa thắng xông lên, từ không biết thấy tốt thì thu lại.
“Hoàng thượng, Vân Noãn không có đọc bao nhiêu sách, có chút đạo lý lớn vẫn là hiểu. Thân thể ca ca không tốt, tôn nhi bị tàn tật, cũng không có cơ hội ra chiến trường tiếp tục giúp đỡ hoàng thượng nữa, nên Mục gia vẫn đang nghĩ biện pháp thuần phục hoàng thượng ở địa phương khác, nên càng nghĩ, nghĩ tới chỗ ăn uống, khẩu phần lương thực vào tay. Nhưng không nghĩ tới, chỉ chút việc nhỏ này, dĩ nhiên để người khác ngứa mắt.”
Kinh Triệu phủ doãn Ngụy Liêm hợp thời đứng dậy: “Hoàng thượng, trước khi vào cung, vi thần vừa tiếp thủ một vụ án, án tử liên quan đến án Vương đại nhân tấu, vì thời gian vội vội vàng vàng, chưa kịp viết tấu chương, còn thỉnh hoàng thượng cho phép vi thần khẩu thuật.”
Hoàng đế gật đầu: “Nói đi.”
“Vâng, sự tình phải nói từ thị nữ bên người Hứa cô nương Tinh Phong…”
Ngụy Liêm cặn kẽ nói ra một lần chuyện hôm nay ở trên công đường.
“Hoàng thượng, bởi vì sự tình quá mức trùng hợp, nên Hứa cô nương mới hoài nghi, người sai sử Tôn thị len lén tìm hiểu tin tức của Mục gia là Vương đại nhân.”
Vọng Thư Uyển.com
Ngự sử Vương Úy liền vội vàng lắc đầu: “Hoàng thượng, ta không biết Tôn thị gì hết, càng không có sai sử người điều tra tin tức Mục gia.”
Hứa Vân Noãn chợt nâng lên đôi mắt, chỉ ngự sử Vương Úy nói: “Ngươi thật to gan!”
Thanh âm Hứa Vân Noãn chát chúa, nàng vừa nói xong, nhất thời trong đại điện lặng ngắt như tờ.
Mi tâm của hoàng đế hơi nhíu lại, trong ánh mắt hiện lên một tia bất duyệt.
Trong lòng Mục Trần Tiêu căng thẳng, đang muốn mở miệng giúp Hứa Vân Noãn giải vây, lại nghe được tiếng tiếng giòn vang của Hứa Vân Noãn nói rằng.
“Hoàng thượng, vị Vương đại nhân này thật sự là không kham nỗi chức ngự sử.”
Trong triều đình, bị tiểu tiểu nữ tử quát lớn như vậy, sắc mặt của Vương Úy lúc xanh lúc đỏ: “Ngươi nói rõ, bổn quan làm sao không kham nỗi chức ngự sử?”
“Tuy ta là nữ tử nho nhỏ, nhưng cũng biết trách nhiệm của ngự sử: Duy trì trật tự quan tà, túc chính kỷ cương, đại sự tắc đình biện, tiểu sự tắc tấu đạn, Vương đại nhân, không biết lời này có đúng không?”
“Không sai.”
“Hôm nay ngươi tấu huynh trưởng của ta Vệ quốc công khi dễ cô nữ, tham gia tài của cô nữ, còn mang chuyện đến trước mặt hoàng thượng, nói cách khác, đem chuyện này trở thành đại sự.”
“Không sai.”
“Vừa nãy, ta nói Vương đại nhân nhìn chằm chằm tin tức của ta, ngươi nói không có. Ta lại hỏi ngươi là có nhìn chằm chằm Mục gia không, ngươi lại nói không có. Nói cách khác, ngươi chỉ là nghe vài câu đồn đãi phía ngoài, liền dám mang đến trước mặt hoàng thượng, nghĩa chánh ngôn từ chỉ trích trọng thần đương triều! Ngươi xem thần tử trong triều là cái gì? Là rau cải ngươi tùy ý có thể cắt nhỏ? Ngươi lại xem uy nghiêm của hoàng thượng là gì?”
“Ta. . . Ta cũng không phải là nói xấu chỉ trích. . .”
“Không có nói xấu? Ngươi nắm căn cứ chính xác trong tay chưa? Xin hỏi nhân chứng ở đâu? Vật chứng ở đâu?” Hứa Vân Noãn hùng hổ.
“Tứ Quý các và Nhuận Ngọc các đều Vệ quốc công phủ phái người quản lý. . .”
“Một nữ tử không đọc sách như ta, biết xem sổ sách thế nào sao, nên mời ca ca phái người hỗ trợ, có gì không thích hợp?”
“Ba vạn lượng bạc. . .”
“Mắt thấy chính là sinh nhật của hoàng thượng, hoàng thượng khai ân đại xá thiên hạ, người bị phạt khổ dịch lúc trước có thể chuộc làm nô, ta vừa lúc thiếu người, liền lấy bạc đi mua,