Nghỉ ngơi một buổi, Song nhi đúng giờ đánh thức Tống Gia Ninh, cùng Lục nhi, Cửu Nhi hầu hạ Tống Gia Ninh rửa mặt. Tống Gia Ninh vẫn còn mệt rã rời, nhắm mắt lại ngồi ở trên giường chờ. Song nhi nhiều lần ngâm khăn, vặn không còn nước, đi đến nhẹ nhàng giúp chủ tử lau mặt. Qua một năm, khuôn mặt Tống Gia Ninh hình như có mập lên một chút, non mịn da thịt mềm mại, tựa như quả đào mật chín mọng, hấp dẫn người qua gặm một cái.
Song nhi đương nhiên không dám nhìn, nhưng nàng rất thích khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu này của Tứ cô nương, rốt cuộc sau khi giúp Tống Gia Ninh thoa phấn thơm ngát, nhịn không được khe khẽ nhéo một cái. Tống Gia Ninh mở choàng mắt, mắt hạnh vừa tròn vừa lớn vừa long lanh, như trân châu đen vừa mới rửa nước, miệng đo đỏ cong lên, giống như làm nũng trừng mắt Song nhi.
Song nhi cười làm lành: "cô nương quá khiến người yêu thích mà."
"Vậy ngươi cũng không thể chiếm tiện nghi của cô nương a." Lục nhi không phục nói, nàng muốn ngắt bao nhiêu lần cũng không có dám...
"Được rồi được rồi, nhanh cầm quần áo tới đây." Tống Gia Ninh thở dài, nhận mệnh. Làm cô nương gầy thì phải đói bụng, còn ăn là mập, những người kia giống như chưa từng thấy khuôn mặt béo, người nào nhìn thấy nàng đều xoa bóp khuôn mặt. không đề cập tới hai ca ca song sinh nhị phòng, chính là ôn nhu nhất Đình Phương tỷ tỷ, thỉnh thoảng cũng sẽ đâm đâm một cái. Tính đi tính lại, trưởng bối những Quốc Công Phủ, đám huynh muội, hình như chỉ có Quách Kiêu không có bóp qua nàng.
Xem ra bị Quách Kiêu chán ghét cũng có chỗ tốt, thiếu đi một lần bị bóp mặt.
Trang điểm xong, trước khi đi ra ngoài, Tống Gia Ninh bảo Song nhi cầm bình kẹo dương mai, nhặt bảy tám viên bỏ vào bên trong bình sứ nhỏ bụng rộng chuyên đựng kẹo, lại đem bình sứ cất vào hầu bao, lúc này mới đi chính viện Lâm Vân Đường gặp mẫu thân. Quẹo vào phòng, trông thấy kế phụ, mẫu thân cũng ngồi trên chủ vị, Quách Kiêu ngồi ở bên trái kế phụ, ba người cùng nhìn nàng.
"Phụ thân, nương, đại ca." Tống Gia Ninh đi đến chính giữa, gọi từng người, lúc gọi Quách Bá Ngôn kính trọng, lúc gọi Lâm thị thân mật, đến phiên Quách Kiêu, giọng nói ngọt mềm tự động giảm độ ngọt, trong khách khí mang theo vài phần sợ hãi.
Quách Kiêu giương mắt, chỉ thấy kế muội đã tiến đến bên cạnh kế mẫu, cười cho kế mẫu xem xét quần áo. Tiểu nha đầu lớn lên đặc biệt trắng nõn, mặc bối tử màu hồng sen, giống như một yêu sen nho nhỏ, khuôn mặt là cánh hoa biến ảo trong trắng lộ hồng, ánh mắt trong veo như nước do hấp thụ hồ quang trong suốt, dung mạo như sóng nước mênh mông.
Quách Kiêu rủ mắt, ánh mắt từ trên người phụ thân đảo qua, bỗng nhiên hiểu phụ thân, mẹ con như vậy, đổi lại là hắn, cũng sẽ không để ý thân phận hai người dắt vào trong nhà, lớn làm người bên gối sủng ái, nhỏ làm con gái ruột trêu đùa.
một nhà bốn người tán gẫu, trước đi Sướng Tâm Viện tụ hợp với đám người Thái phu nhân, rồi cùng nhau tiến cung.
Hoàng Cung hôm nay, khắp nơi đều treo hoa đăng trên cao, trời vẫn chưa tối, đèn lồng đã đốt lên.
Các nam nhân Quách gia tất nhiên đi thỉnh an Tuyên Đức Đế, các nữ quyến đi theo sau lưng Thái phu nhân, thẳng đến Trường Xuân cung của Thục phi. Tuyên Đức Đế đăng cơ không lâu hoàng hậu liền đi, không có để lại một trai một gái, Tuyên Đức Đế tạm không lập tân hậu, phong mẹ đẻ nhị hoàng tử là Ngô quý phi, diện hậu cung. Ngô quý phi chỉ để ý chuyện cung đình, đám mệnh phụ tiến cung thăm người thân không cần đặc biệt đi bái kiến.
Tống Gia Ninh lần nữa gặp được Đoan Tuệ công chúa, được cái lần này ba cô nương con vợ cả Quách gia cũng tiến cung, Đoan Tuệ công chúa vội vàng thân mật với đám biểu tỷ, kiêu căng trừng mắt nhìn nàng liền không để ý nàng nữa. Tống Gia Ninh thở ra một hơi, thành thành thật thật ngồi bên cạnh mẫu thân, nhu thuận nghe các trưởng bối nói chuyện.
Màn đêm buông xuống, Tuyên Đức Đế dẫn đầu đám hoàng thân quốc thích, sủng thần thiết yến ở Đại Khánh điện, Ngô quý phi mang theo đám phi tần, mệnh phụ ở phía sau Khôn Ninh cung bày tiệc. Tống Gia Ninh và ba vị cô nương Quách gia xếp thành hai hàng vào điện, nhìn đám người Ngô quý phi hành lễ. Hôm nay Tống Gia Ninh lá gan đủ một chút, len lén liếc một vòng.
Mẹ đẻ Nhị hoàng tử Ngô quý phi, là một quý phụ nhân tuổi gần bốn mươi, khuôn mặt gầy, mỹ mạo vẫn còn, nhưng nếp nhăn khóe mắt đã không che giấu được rồi. Mẹ đẻ Tứ hoàng tử Huệ phi trên dưới ba mươi tuổi, cũng là mỹ nhân gầy, một đôi mắt to khí khái hào hùng bừng bừng rất dễ làm cho người nhìn chăm chú, trách không được có thể sinh ra Tứ hoàng tử mày rậm mắt to.
Đại hoàng tử, Tam hoàng tử mệnh tương đối khổ, khi Tuyên Đức Đế vẫn còn là Vương Gia, mẹ đẻ sinh hai người liền mất, về sau truy phong Hiền phi.
Tứ phi trong nội cung, ngoại trừ Thục phi, còn có một vị Đức Phi trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, tuổi gần 18, chính là con gái phó sứ Xu Mật Viện Lý Long. Lý Long là tâm phúc đại thần của Tuyên Đức Đế, Đức Phi mới vào cung liền phong phi, nhanh chóng trở thành người quan trọng nhất hậu cung, hiện tại người đang có thai, trong nội cung sớm có đồn đại, nếu như thai này của Đức Phi là tiểu hoàng tử, vô cùng có khả năng sẽ phong hậu.
Tống Gia Ninh kiếp trước sống ở điền trang vùng ngoại ô, Quách Kiêu cũng không cho người hầu hạ bên người nàng bàn tán xằng bậy thị phi hoàng gia, bởi vậy Tống Gia Ninh thật đúng là không biết mấy vị phi tử này của Tuyên Đức Đế ai sẽ thành hoàng hậu, cũng không biết vị Tam hoàng tử cà lăm khôngđược Tuyên Đức Đế chào đón nhất kia như thế nào đánh bại ba huynh đệ xuất chúng, thuận lợi ngồi trên long ỷ.
Nhưng những thứ này không quan hệ đến nàng, Quốc Công Phủ cũng không có tham dự chuyện Tân Đế đăng cơ, địa vị vững chắc, Tứ cô nương nàng đây từ bên ngoài đến quản tốt bản thân là được rồi.
Tiệc tối Tống Gia Ninh là tiểu bối nên dùng ở Thiên Điện, cơm xong Đoan Tuệ công chúa chuẩn bị muốn đi Ngự Hoa Viên chơi, ba tỷ muội Quách gia cũng vui vẻ đáp ứng, Tống Gia Ninh vốn định mượn cớ cự tuyệt, nhưng đại cô nương Đình Phương dắt tay nàng, lén lút lắc đầu với nàng, thấp giọng nói: "Cùng nhau đi chơi đi, trong cung hoa đăng đủ loại kiểu dáng, xinh đẹp hơn nhiều so với nhà chúng ta."
Đình Phương hi vọng muội muội đi, muội muội nhu thuận đáng yêu, chơi quen, Đoan Tuệ công chúa khẳng định sẽ thích, tựa như Vân Phương muội muội trong nhà. Nếu như muội muội liên tục trốn tránh Đoan Tuệ công chúa, hai người kia liền liên tục không thân thiết được, như vậy đối với muội muội mà nói cũng không là một chuyện tốt, đây dù sao cũng là công chúa.
Tống Gia Ninh không tiện cự tuyệt tỷ tỷ ôn nhu, gật gật đầu.
Năm vị cô nương từ biệt trưởng bối, dẫn một đám cung nữ nha hoàn trùng trùng điệp điệp đi hướng Ngự Hoa Viên, trên đường đi ngừng ngừng một chút, thấy một chiếc hoa đăng liền tiến đến cùng đoán đố đèn, đoán được lại đi đoán kế tiếp.
"Ai, đoán như vậy không có ý nghĩa, chúng ta đổi nhiều kiểu đi." Đoan Tuệ công chúa sống trong nội cung, hiếm khi biểu tỷ muội tiến cung cùng nàng, đêm nay nàng chơi tận hứng nhất, nhìn bốn cô nương Quách gia, khóe môi nàng nhướng lên, cố ý gạt bỏ Tống Gia Ninh bên ngoài, nói với đám biểu tỷ ruột: "Hai người chúng ta một tổ, tổ nào đoán được trước, hai tổ khác phải bỏ tiền ra, một người đố đèn mộtngười tính tiền, trước ký sổ, cuối cùng cùng tính một lượt."
Tam cô nương Vân Phương trước hết phối hợp chặt chẽ, cũng giành ôm lấy cánh tay Nhị cô nương Lan Phươn: "Ta và Nhị tỷ tỷ một tổ!"
Đoan Tuệ công chúa không có ý kiến, thân mật chen vào chính giữa Tống Gia Ninh và Đình Phương, dắt tay Đình Phương.
Đình Phương liếc nàng, từ chối
nhã nhặn nói: "Ta không đoán đố đèn, như vậy đi, ta ký sổ cho các ngươi, biểu muội và Gia Ninh một tổ." Cố tình hoà giải quan hệ của hai người.
"Khôn được, ta chỉ thích đại biểu tỷ!" Đoan Tuệ công chúa một tiếng cự tuyệt.
Tống Gia Ninh thức thời nói: "Tỷ tỷ các ngươi chơi đi, ta tính sổ cho các ngươi."
Đoan Tuệ công chúa bĩu môi: "Ngươi sẽ tính sao?"
Tống Gia Ninh đang suy nghĩ trả lời thế nào mới không khiến Đoan Tuệ công chúa tức giận, Vân Phương bỗng nhiên nhẹ nhàng phù một tiếng, mấy vị cô nương đồng thời nhìn sang hướng nàng chỉ vào, chỉ thấy xa xa hoa đăng thấp thoáng trên đường nhỏ, một thiếu niên thân hình cao ngất mang theo mộttên tiểu thái giám không nhanh không chậm đi tới, thiếu niên bên mặt đạm mạc, dưới ánh đèn như mỹ ngọc tuấn nhã.
Tống Gia Ninh nhận ra, là Tam hoàng tử, Hoàng Thượng tương lai.
Nàng yên lặng kích động, như dân chúng bình thường may mắn chiêm ngưỡng phong thái của Thiên Tử, vừa kính sợ vừa yêu thích mà muốn nhìn nhiều hai mắt. Có tật giật mình lén lút, bất ngờ bên tai bỗng nhiên lóe lên tiếng Đoan Tuệ công chúa lanh lảnh gọi: "Tam ca tới đây tới đây, cùng chúng ta đoán đố đèn!"
Tống Gia Ninh lại càng hoảng sợ, sau một lát mới phản ứng tới Đoan Tuệ công chúa nói gì đó, lại nhìn xa xa, Tam hoàng tử quả nhiên ngừng bước chân, nghiêng đầu nhìn hướng bên này. Tống Gia Ninh có dũng khí nhìn lén Tiềm Long nhưng không có can đảm cho Long nhìn, không để lại dấu vết mà lui lại sau lưng Đình Phương. Bên này dưới hoa đăng, Triệu Hằng vốn vô ý để ý tới Đoan Tuệ công chúa, thoáng nhìn Tống Gia Ninh mờ ám nhát gan, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, nhấc chân đi tới hướng bên này.
Tống Gia Ninh khẩn trương, Đình Phương cũng hiểu được không ổn, nhỏ giọng nói với Đoan Tuệ công chúa: "Biểu muội, chúng ta và Tam điện hạ không quen, ngươi..."
"không có việc gì không có việc gì, Tam ca nhìn lạnh lùng, thật ra rất dễ nói chuyện." Đoan Tuệ công chúa chẳng hề để ý nói, với tư cách công chúa duy nhất, Đoan Tuệ công chúa với hoàng huynh nào thìtiếng nói cũng có trọng lượng, tuy rằng quan hệ với Tam hoàng tử không thân quen cho lắm, bởi vì Đoan Tuệ công chúa thực chất bên trong có chút ghét bỏ người ca ca cà lăm này.
Nếu như ghét bỏ, liền ít đi rồi một phần kính trọng, cũng có dũng khí nho nhỏ mà khi dễ. Đợi Triệu Hằng đến gần, Đoan Tuệ công chúa cười hì hì nghênh đón, mặt mày cong cong nói: "Tam ca, chúng ta muốn kết tổ thi đoán hoa đăng, đánh bạc đó, chỉ là chúng ta có năm người, Gia Ninh biểu muội khôngcó bạn, Tam ca góp cho chúng ta đủ số được không? Thắng tiền coi như của huynh, thua tính của nàng."
Trong lời nói vô cùng thân thiết, nhưng trong lòng Đoan Tuệ công chúa trong bụng nở hoa, Tam ca cà lăm đơn giản không mở miệng, chính là biết rõ đáp án chỉ sợ cũng sẽ không nói, một nha đầu béo chỉ biết ăn phối với một người cà lăm, đêm nay thật sự là quá thú vị. Cười dịu dàng nhìn qua Tam hoàng tử, trong mắt Đoan Tuệ công chúa tràn đầy chờ mong.
Tống Gia Ninh lại bối rối, thì ra Đoan Tuệ công chúa gọi Tam hoàng tử, lại là vì góp đủ số cho nàng?
Tống Gia Ninh cũng không dám gọi Tam hoàng tử giúp nàng, vội nhỏ giọng nói: "Công chúa, ta thật sựlà không sẽ đoán, ngươi và các tỷ tỷ chơi đi, đừng làm phiền Tam điện hạ."
Đoan Tuệ công chúa không để ý tới nàng, giữ chặt ống tay áo Triệu Hằng làm nũng: "Tam ca, đêm nay ăn tết, huynh bồi bồi ta nhé?"
Triệu Hằng chắp tay sau lưng, vô cùng tự nhiên vậy giãy khỏi Đoan Tuệ công chúa, mặt không chút thay đổi nói: "Được."
Đoan Tuệ công chúa mở cờ trong bụng, quay đầu lại vẫy tay Tống Gia Ninh: "Nhìn Tam điện hạ nể mặt ngươi chưa kìa, còn không qua đây bái tạ."
một công chúa một Hoàng Thượng tương lai, dăm ba câu đã định chuyện, Tống Gia Ninh nào nghĩ có tư cách cự tuyệt nữa, lấy hết dũng khí đi đến trước mặt Triệu Hằng, quy củ hành lễ, rủ mắt nói: "Tạ điện hạ ân điển."
Lúc nói chuyện, trái tim Tống Gia Ninh nhảy bịch bịch, vừa sợ vừa vui. Sợ chính là, nàng thật sự khôngam hiểu đoán đố đèn, chút nữa liên tục đoán không ra, Tam hoàng tử cũng đoán không ra, thua bạc, Tam hoàng tử có thể trách nàng ngu hay không ? Nhưng nghĩ đến nàng sẽ cùng Hoàng Thượng tương lai đoán đố đèn, Tống Gia Ninh lại vui mừng, cảm giác mình nhiều hơn một đề tài nói chuyện đáng giá khoe khoang, đợi nàng già rồi, có thể nói chođám tôn tử tôn nữ nghe.
Càng nghĩ càng thấy hay, khóe miệng Tống Gia Ninh không tự chủ vểnh lên.
Triệu Hằng nhìn thấy, càng thêm chắc chắc, cái nha đầu béo này, quả nhiên thích hắn.
Tuổi còn nhỏ liền ngấp nghé hoàng tử, từ điểm đó nhìn ra, lá gan nàng rất lớn.