Một tay Thượng Quan Yên Phi vuốt ve màu sơn đỏ tươi trên móng tay, hung hăng trừng mắt liếc nàng ta một cái, lạnh giọng nói, “Chuyện như thế này, tất nhiên ngươi sẽ không chịu thừa nhận. Nhưng chính mắt ta đã nhìn thấy ngươi đẩy người, làm sao? Ngươi còn dám nghi ngờ ta?”
Thượng Quan Yên Ninh nhận thấy ánh mắt đầy uy hiếp của ả, cắn chặt môi, chậm rãi cúi đầu, không hề giãy giụa giằng co, như thể một con thú nhỏ bị ức hiếp.
Thượng Quan Yên Phi nhìn thấy nàng ta như vậy, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt, pha lẫn chút trào phúng.
Thượng Quan Yên Uyển xem xong màn kịch này, trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Nếu không phải ở đây còn quá nhiều người, chắc nàng phải tặng cho bọn họ một tràng pháo tay.
Nàng cúi đầu nhìn Thượng Quan Yên Ninh đang cố nén tức giận, trong mắt lóe lên một tia sáng. Chờ đến thời điểm thích hợp mới chậm rãi mở miệng nói, “Nếu như mọi việc đã sáng tỏ, vậy thì không nên tiếp tục ở đây ồn ào, tất cả hãy trở về đi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
Mọi người vừa nghe tới đây, không nhịn được thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nãy giờ bọn họ cứ luôn cảm thấy lo lắng bất an, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Thượng Quan Yên Uyển khoát tay áo, “Xích, Mị, Võng, Lượng, các ngươi phụ trách đưa tiểu thư của các phủ đến bờ bên kia.”
“Tuân lệnh.”
Giọng nói đồng loạt vang lên. Sau đó, bốn bóng đen lao ra, sắp xếp chu toàn cho tất cả mọi người cùng lên thuyền, rời đi.
Trần Tú Oánh nắm lấy cánh tay Chung Linh Tụ, đi đến trước mặt Thượng Quan Yên Uyển, nhìn nàng cười hì hì rồi làm mặt quỷ, “Biểu muội, mới ba ngày không gặp, đã khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác đó nha.”
Thượng Quan Yên Uyển nhìn dáng vẻ xa lạ kia, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, có máu tanh, có khóc lóc, có bi thương, tâm trạng hơi không ổn định, biểu cảm cũng có chút khác thường.
Trần Tú Oánh thấy nàng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hơi ngạc nhiên, vươn tay quơ quơ trước mặt nàng, “Biểu muội, muội sao vậy? Sao lại đứng nghệt ra? Chắc không phải vì nhớ tỷ quá đấy chứ? Mới một tháng không gặp đã không nhận ra ta nữa à?”
Thượng Quan Yên Uyển nghe nàng ta nói vậy, trong mắt vụt qua chút sợ hãi, vội vàng thu lại biểu cảm trên khuôn mặt, khóe miệng miễn cưỡng cười nhẹ, "Dựa vào giao tình của chúng ta, cho dù tỷ hóa thành tro, muội liếc mắt cũng có thể dễ dàng nhận ra.”
Trần Tú Oánh nở nụ cười, duỗi tay chạm vào cánh tay của nàng, “Tỷ đã nói rồi, chắc chắn là do lâu quá không gặp, là tỷ suy nghĩ nhiều thôi.”
Chung