Có một chiếc xe ngựa khá lộng lẫy, sang trọng ngừng trước cửa phủ quốc sư, mái xe ngựa được làm bằng đồng thau, bốn góc treo chuông vàng, bốn phía thân xe đều được bao bọc bằng tơ lụa tinh xảo, trên khung cửa sổ được mà vàng và ngọc bích rủ xuống tấm lụa màu đen.
“Công chúa, đã tới phủ quốc sư rồi.”
Trong xe ngựa vang lên âm thanh sột soạt, sau đó có mấy cô nương bước xuống, cuối cùng là một nữ tử mặc váy gấm màu đỏ tươi.
Thượng Quan Yên Uyển đứng trước cổng lớn, ngẩng đầu nhìn ba chữ to "Phủ quốc sư" được viết bằng nét chữ mạnh mẽ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Kiếp trước nàng dường như chưa từng đến phủ quốc sư, tối hôm qua là lần đầu trong kiếp này, nhưng bởi vì nửa đêm trời lại mưa, cho nên nàng cũng không cẩn thận nhìn kỹ.
“Công chúa.”
Xuân U thấy nàng đứng bất động ở cửa, thì ngẩng đầu nhìn tấm biển, trong lòng kinh ngạc, không khỏi kêu lên một tiếng.
Thượng Quan Yên Uyển lấy lại tinh thần, dời tầm mắt, nhẹ giọng nói,"Chúng ta đi vào thôi."
Đi được hai bước, nàng quay đầu nhìn hai người Xích Ly, nói,"Xích Ly, các ngươi đánh xe đi trước đi, dừng ở đây quá lộ liễu." Xích Ly gật gật đầu, không nói nhiều, lập tức thúc ngựa rời đi.
Lại nói đến trong phòng lúc này, lư hương bằng đồng ba chân mạ vàng khắc hoa được châm lên, hương thơm nhàn nhạt bày trong không khí làm say lòng người, khiến không gian vô cùng yên tĩnh.
Vân phu nhân thấy Vân Y Phỉ cứ cúi đầu, không biết đang lẩm bẩm cái gì, bà cảm thấy trông hắn bây giờ rất khác với thường ngày.
Bà có chút đau lòng nói,"Phỉ nhi, con có chuyện gì, nếu không muốn nói thì đừng nói.
Mẫu thân cũng không nhất thiết phải biết chuyện này, chỉ là có chút hiếu kỳ nên mới hỏi, hiện giờ con cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy, chớ nghĩ nhiều quá, kẻo đau đầu."
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại thiên sách.
Vân Y Phỉ ngẩng đầu lên, gượng cười với bà, chỉ là sắc mặt lại có chút tái nhợt, giống như hoa mai bị giá rét tàn phá, khiến người ta nhìn vào mà thương tiếc.
Mẫu tử hai người nhìn nhau không nói gì, Lâm ma ma đột nhiên bước vào, nhỏ giọng nói,“Phu nhân, thiếu gia, Quách Bình công chúa tới."
Vân Y Phỉ nghe được lời bà nói, trên mặt thoáng chốc lộ ra một tia bối rối, nhưng nơi đáy mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Hắn yên lặng nhìn về phía cửa, lông mày hơi cau lại, trong đầu nhanh chóng lướt qua hình ảnh hàng lông mày cùng đôi mắt quen thuộc, nhịp tim bỗng trở nên hỗn loạn.
Vân phu nhân nhìn thấy hắn như vậy thì trong lòng nảy sinh kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, xem ra nhi tử của bà và Quách Bình công chúa không chỉ quen biết mà còn có giao tình thân thiết.
Tối hôm qua, nàng dầm mưa đến đây.
Hôm nay nàng lại đích thân đến cửa, nếu nói giữa hai người không có chuyện gì, bà tuyệt đối không bao giờ tin.
Vân phu nhân quay đầu liếc nhìn Lâm ma ma, lập tức đứng dậy đi về phía cửa, "Mau mời vào."
Bà vừa mới đi được vài bước thì nhìn thấy một người từ phía trước tiến vào, ngọc bội vang leng keng, váy áo dịu dàng.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng bao phủ lấy nàng.
Nhìn thoáng qua, nàng tựa như một khối nhuyễn ngọc tinh xảo, sáng bóng, phong hoa nội liễm, đẹp đẽ, quý giá không thể nào mà không chú tâm ngắm nhìn.
Vân phu nhân sững sờ