Thúy Hoa nhìn gương mặt xanh xao tiều tụy của con trai, trong lòng dần dâng lên cảm giác đau nhói, khiến cho trái tim vì chua xót mà phát đau.
Nàng ta sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Cẩu, buồn bã nói, “Trước kia, mẹ với cha con chỉ bận rộn lo buôn bán, trông coi cái sạp hoành thánh này, có rất ít thời gian ở bên cạnh con.
Nhưng từ nhỏ con đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ oán giận, cũng chưa bao giờ khiến cho cha mẹ phải phiền lòng.
Chỉ ngoan ngoãn chờ ở sau nhà, tự chơi một mình, tự nói chuyện một mình, như vậy thì cô đơn biết bao… đều là lỗi của mẹ, cha mẹ đều sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, huhuhu~
Nhị Cẩu, trước kia mẹ cho rằng, chỉ cần mẹ và cha con kiếm tiền không quản ngày đêm, thì có thể cho con được cơm no áo ấm, cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Nhưng đến khi con bị bệnh, mẹ mới hiểu ra rằng, cuộc sống vất vả hay hạnh phúc không không phụ thuộc vào việc chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền, mà là chúng ta có được ở bên cạnh con, người trong gia đình có được ở bên cạnh nhau hay không.
Khi mỗi ngày phải nhìn con nằm ở trên giường như thế này, trong lòng mẹ luôn mong mỏi, chỉ cần được nghe con gọi mẹ thêm một lần nữa, thì mẹ cũng đã mãn nguyện rồi, không cần cầu mong thêm điều gì khác nữa.
Nhị Cẩu, là do mẹ hiểu ra quá trễ, hy vọng con đừng oán trách, sau này mẹ sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, huhuhu ~”
Trong mắt Triệu Đại Hữu tràn đầy đau khổ, chua xót, ông đi về phía trước, ôm lấy thê tử cùng con trai, khóe mắt đã ướt đẫm.
Thượng Quan Yên Uyển nhìn gia đình ba người bọn họ, cảm thấy hơi nhói trong lòng.
Đúng vậy, con người ta chỉ mới hiểu được điều gì là quan trọng nhất đối với chính mình khi đã bị mất đi.
Truyện edit bởi nhà YuXu, mọi người có thể xem bản chính thức tại web thiên sách.
Cũng chỉ khi sắp mất đi thì mới nếm trải được cái gọi là đau đớn muốn chết đi sống lại cùng với sự tuyệt vọng đến tột cùng.
Triệu Đại Hữu và Thúy Hoa ru cho Nhị Cẩu ngũ xong, sau đó mới đứng lên đi đến trước mặt ba người Thượng Quan Yên Uyển, nhìn thoáng qua mấy người bọn họ, vẻ mặt hơi do dự.
Thượng Quan Yên Uyển và Thu Khinh liếc mắt nhìn nhau, hơi khó hiểu.
Thu Khinh mím môi cười, hỏi, "Hai vị có điều gì