Bán Nguyệt tạo ra một màn chắn bằng băng, ngăn cản từng bước chân của bọn cương thi.
Nhã Kiều liền nhân thời cơ này gặng hỏi cậu:
"Chỗ của quỷ nữ là ở đâu vậy? Ta không có biết xác định phương hướng."
Bán Nguyệt quên mất cô chỉ là một người phàm thì làm sao mà biết được quỷ nữ đang ở đâu.
Chỉ thấy cậu búng nhẹ tay một cái, xung quanh cô xuất hiện đến ba con ma trơi với ánh sáng xanh thẳm của biển cả.
"Chúng sẽ chỉ đường cho ngươi, giờ hãy đi đi."
Vì sử dụng một phần sức mạnh để tạo ra đám ma trơi đó nên màn chắn của cậu đang dần yếu đi, xuất hiện những vết nứt nhỏ.
Nhã Kiều nhanh chóng đi theo chỉ dẫn của ma trơi, vòng ra ngoài bằng cửa sau.
Xung quanh chỉ toàn là cỏ dại, cao ngang đầu gối của cô luôn.
Nhã Kiều cẩn thận từng bước một để không bị quỷ nữ tấn công từ dưới chân lên.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cầu Vồng Của Ai
2.
Liễu Vũ Tịch Nhan
3.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
4.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
=====================================
Đám ma trơi dẫn cô vào trong một cái nghĩa trang.
Đâu đâu cũng là nấm mồ của người chết.
Tất cả đều không có khắc tên chủ nhân bia mộ, điều này làm cô cảm thấy rất kì lạ.
Lẽ nào tất cả người trong làng đều bị quỷ nữ chôn ở đây sao? Dùng mạng sống của con người, nâng cao sức mạnh của bản thân chăng?
Nhã Kiều cứ đi mãi đến trước một ngôi mộ rất khang trang, bên trên khắc một cái tên "Hạ Cửu Nhi".
Nhìn sơ qua cũng có thể nhận ra được rằng cô gái này là một con gái quyền quý, nhà giàu có nên mới có thể xây được ngôi mộ khang trang như thế này.
"Leng keng...."
Tiếng chuông gió ở trước ngôi mộ nhẹ nhàng chuyển động trong cơn gió se lạnh.
Cũng may vừa nãy Nhã Kiều đã mặc y phục của mình nên đỡ lạnh hơn.
Tiếng chuông ngày càng nhanh hơn, nó vội vã và gấp gáp đến đáng sợ.
Nhã Kiều không có thời gian rảnh mà ở đây chơi đùa với quỷ nữ nữa.
Nếu nó đã không chủ động xuất hiện thì chỉ còn cách châm lửa đốt ngôi mộ này là được.
Trong tay cô bùng lên một ngọn lửa lớn, trước khi ra tay, cô hét lớn lên cho con quỷ một cơ hội cuối cùng:
"Mau ra đây đi, ta biết ngươi ở đây, nếu không thì đừng trách ta độc ác đốt ngôi nhà duy nhất này của ngươi."
Tiếng chuông yên lặng hẳn, Nhã Kiều không còn cảm nhận được làn gió se lạnh xung quanh nữa mà thay đó là một gióng nói thì thầm vang vảng bên tai cô:
"Ha! Ha! Ha! Ta thách ngươi làm được đấy! Rồi sẽ sớm thôi, ngươi sẽ có một nấm mồ nhỏ ngay cạnh ta!"
Nhã Kiều quay lưng lại, trước mặt cô vẫn là một khoảng không trống rỗng, không có bất cứ thứ gì cả.
Cảm giác đáng sợ thật sự, cô không thể chạm vào nó, cũng không thể xác định phương hướng nó xuất hiện.
Mười mấy năm nay chỉ có con mồi mới nằm trong tay của cô chờ chết, bây giờ cô lại biến thành