Quay trở lại hiện thực, bây giờ cô đã tròn mười tám tuổi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cửu vĩ hồ xuất hiện.
Có lẽ hắn đã tìm được cô tân nương khác xinh đẹp và tài giỏi hơn cô nhiều rồi.
Mặc dù là trẻ mồ côi nhưng với thành tích cao trong việc ám sát nên cô được trưởng thôn tặng cho một căn nhà riêng, chứ mấy người khác là phải ở nhà nội trú chung với nhau.
Sau nhiều năm cắn răng chịu đựng những màn huấn luyện đến kiệt sức của bộ, cô trở thành người đứng đầu trong những sát thủ trẻ tuổi nhất làng.
Bởi vì quá ưu tú, cô không hề có một người bạn nào trong cái làng sát thủ này cả, tất cả mọi ngươi ngoài mặt đều tươi cười với nhau như người một nhà, tuy nhiên trong lòng thì lại tìm mọi cách để ám sát họ.
Đó cũng chính là lý do cô không bao giờ đặt lòng tin của mình vào bất cứ ai cả.
Chỉ có chính bản thân cô mới có thể tin tưởng được thôi.
[…]
Sáng sớm hôm sau, cô lên đường đi đến kinh đô để thực hiện nhiệm vụ của mình.
Con đường xuống núi vẫn như vậy, cỏ mọc um tùm với những hàng cây cao chót vót vươn bóng mát dưới tán lá của nó.
Đường dài đi nhiều cũng mỏi chân, nhưng ở ngoài này vẫn đỡ hơn so với sống trong ngôi làng toàn là sát thủ đó.
Cảm giác tự do tự tại thật là thích.
Màn đêm dần buông xuống, Nhã Kiều cũng chỉ còn nửa chặng đường nữa là có thể đến kinh thành được rồi.
Cô dừng lại nghỉ ngơi bên bờ suối róc rách, dưới ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng.
“Lạch cạch...”
Nhã Kiều cảm nhận được có một thứ gì đó đang ở xung quanh đây, cảm giác nguy hiểm ập đến.
Cô lập tức vào thế phòng thủ, quan sát xung quanh.
Tiếng động lạ ngày càng đến gần cô hơn với tốc độ cực kì nhanh.
Rồi từ trong bụi cỏ sau lưng Nhã Kiều xuất hiện một cái bóng đen nhào đến khiến cô không kịp trở tay.
Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả con người nữa, trong giây lát cô đã bị nó cưỡng chế lại, nằm bất động trên mặt đất.
“Thả ta ra, rốt cuộc ngươi là ai vậy hả?”
Nhã Kiều cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc của nó.
Hai tay cô đã bị nó trói chặt lại, đến đôi chân cũng bị nó khoá chặt lại lúc nào không hay.
Một giọng nói của con nít vang lên:
“Nè, có gì ăn không? Ta đói quá.”
Cô giật mình quay mặt lại nhìn.
Trước mặt cô là một đứa trẻ khoảng tầm năm tuổi trở xuống.
Nó có một đôi tai nhọn với một cái đuôi cáo màu trắng xoá.
Ánh mắt mà nó nhìn Nhã Kiều lúc này không khác gì cửu vĩ hồ 13 năm trước.
Nhưng điều này không quan trọng, bây giờ cô phải tìm cách thoát khỏi sự trói buộc của tên nhóc này cái đã.
Một đứa nhóc thì sẽ chẳng bao giờ thích người lớn to