Nhã Kiều dần trẫn tĩnh lại tinh thần của bản thân.
Cô nghiêm túc quay người lại hỏi cậu ta:
“Là cách gì? Mau nói cho ta biết.”
Quân Hạo cầm lấy thanh kiếm của Lãnh Huyết, cậu chạm vào mặt của lưỡi kiếm, một tia thần hồn còn sót lại của Lãnh Huyết đã được thu hồi lại, nằm gọn trong tay cậu ta.
Ánh mắt cậu khẩn thiết nhìn Nhã Kiều một cách khó xử.
“Chỉ còn sót lại một mảnh thần hồn thôi, nhưng mà vẫn có thể cứu được, cần máu của cô nương và bệ hạ nuôi dưỡng.”
Sau đó, hai người nuôi dưỡng thần hồn ở căn hầm băng sau viện Tây Hà.
Mặc dù quốc sư đã chết nhưng màn chắn bảo vệ của căn hầm vẫn còn tồn tại, không hề bị giảm đi chút sức mạnh nào.
Khi Nhã Kiều bước vào bên trong lại không hề bị nó đánh lùi về sau, ngược lại còn an toàn bước vào trong mà không có chút tổn hại nào.
Từ ngày này, qua tháng khác, mảnh thần hồn của Lãnh Huyết được Chấn Kiệt và Nha Kiều cho uống máu hằng ngày, nhưng vẫn không thấy chuyển biến gì mới.
Điều này làm cho cô vô cùng sốt ruột mà gặng hỏi Quân Hạo:
“Rốt cuộc là cách của cậu có hữu hiệu không vậy hả?”
Quân Hạo cực kì chắc chắn với cách hồi sinh này.
Chỉ cần máu của “Long Tử” và của “Nguyệt Vi Nữ” thì chắc chắn có thể khôi phục hoàn toàn thần hồn của Lãnh Huyết.
Chỉ là, cậu không biết mất thời gian bao lâu để nuôi dưỡng nó hoàn thiện.
Đến thời điểm hiện tại thì cũng đã gần một năm, nhưng mảnh thần hồn vẫn nhỏ tí như vậy, không hề thay đổi một chút nào.
Tại sao lại vậy cơ chứ?
Hai người đang mải mê suy nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề thì lớp bảo vệ bên ngoài của hang động băng liền biến mất hoàn toàn.
Cả hai hốt hoảng chạy vào bên trong xem thử thần hồn của Lãnh Huyết.
Điều làm họ vô cùng kinh ngạc đó chính là không còn mảnh thần hồn nào ở đây cả, ngay trước mặt họ lúc này là cơ thể bằng xương, bằng thịt của Lãnh Huyết.
Một cơ thể lạnh lẽo, không hề có một hơi ấm nào cả.
Nhã Kiều thất thần chạm nhẹ vào khuôn mặt lạnh ngắt của hắn.
“Cuối cũng hoá thành hình người, nhưng tại sao hắn lại không khác gì một cái xác?”
Quân Hạo bây giờ mới hiểu được lý do vì sao mà suốt gần một năm qua, mảnh thần hồn không có gì thay đổi.
Đó là bởi vì lá chắn của trận pháp ngăn cản các thần hồn tiến vào trong, vì đã tụ tập đủ mảnh vỡ nền màn chắn mới bị phá vỡ một cách bất ngờ như vậy.
Quân Hạo không nói nhiều với Nhã Kiều, liền đưa cơ thể Lãnh Huyết trở về phòng của ngài ấy rồi mới quay sang giải thích với cô:
“Bây giờ cần cô nương sưởi ấm cho cơ thể của ngài ấy, như vậy thì nhất định ngài ấy sẽ sống lại.”
Nói xong, Quân Hạo rất biết điều mà ra ngoài đóng cửa lại để cô và Lãnh Huyết trong phòng, còn đặc biệt khoá cửa lại nữa.
Khóe miệng cậu lại nhếch mép cười một cách gian xảo, ánh mắt hướng lên nhìn trời cao.
“Ha, chủ nhân vẫn vậy nhỉ? Hồ ly thích mê hoặc lòng người.”
Trong phòng, Nhã Kiều không hề do dự mà cởi áo y phục bên ngoài ra, sau đó nằm lên giường, ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của Lãnh Huyết.
Hơi lạnh từ người hắn truyền qua khiến cho cơ thể cô run rẩy không ngừng.
Cảm giác lạnh đến thấu xương vậy.
Cô sử dụng ngọn lửa của bản thân để tăng nhiệt độ lên, giúp cho quá trình hồi phục của hắn nhanh hơn.
“Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi.”
Nghe câu nói này của Nhã Kiều, khoé miệng của Lãnh Khuyết khẽ nhếch lên, mở miệng nói chuyện với cô:
“Nàng vẫn như thế nhỉ? Dù bề ngoài lạnh lùng nhưng vẫn rất quan tâm đ ến sự sống chết của ta.”
Nhã Kiều chết lặng trong giây lát, vậy mà hắn lại mở miệng nói chuyện với cô? Đây là sự thật chứ không phải mơ đúng không? Cô dùng hai tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Lãnh Huyết.
Hắn đang mở mắt nhìn cô vô cùng trìu mến.
Đây quả thực không phải là mơ rồi, hắn đã không sao, hắn đã sống lại, hắn vẫn chưa chết.
Nhã Kiều xúc động đến nỗi