Mười dặm nhuộm một màu sương, khí hậu đế đô năm nay quỷ dị đến mức khiến nguời ta líu lưỡi, thời tiết mùa xuân vốn nên ấm áp, vậy mà bà cụ bán nước còn thấy sương muối vào buổi sớm, nhất thời không biết có nên ra đường hay không.
Những chỗ có ánh sáng ở đầu đường cuối ngõ, tiểu thương đều tụ tập nhỏ giọng trò chuyện:
"Nghe thành chủ đại nhân nói, thời tiết khác thường, sợ là có yêu tinh giáng thế đó..."
"Toàn nói bậy —— "
"Ấy, ta cũng không dám nói bậy, đây là từ đài chiêm tinh truyền ra.."
Vệ binh tình cờ đi ngang đều ngoài mạnh trong yếu quát bọn họ mê tín dị đoan, lúc quay người bản thân cũng tự lẩm bẩm một câu: "Ngày đó tuyệt đối đừng xảy ra..."
Chân trời mờ sáng, có ánh sao rực lên, sáng ngời loá mắt, độ cao rất gần, như thể sẽ lập tức rơi xuống trong thành, trông thật sự giống như yêu tinh trong lời đồn, vì vậy lời đồn càng truyền càng thật, dần dần trên phố đều nói năm nay là một năm tai ương—— nếu mê hoặc hung tinh rực rỡ hào quang, thời loạn sẽ tới.
Mà bất kể là thời loạn hay là yêu tinh, cũng chẳng liên quan tới dân nghèo chết đói trong thành, đặc biệt là mấy nhà nhiều con gái. Một cô bé chừng mười tuổi đầu tóc bù xù chui ra từ một bụi cỏ mà nó vừa ngủ, phủi phủi vụn cỏ trên đầu, bị sương lạnh làm cho rùng cả mình.
Cô bé nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, chất một đống củi cao tới ngang người, một đường chạy thẳng tới ngoại thành phía đông. Ngoại thành phía đông ít dấu chân người, bao phủ bên ngoài là một mảnh rừng đào, bên trong có một cái hồ, đây không phải là hồ tự nhiên, mà do một hộ phú hào nào đó đào làm cảnh, bên trong nuôi đầy một hồ Cẩm Lý.
Cô bé lanh lẹ như cá trạch, chạy tới bên hồ oạch một cái nhảy vào trong nước. Người nuôi thấy Cẩm Lý lớn mập nhưng chẳng sợ bị trộm, cứ ba ngày bé lại tới mò. Nơi này dù là sản nghiệp tư nhân, nhưng chủ nhân nó dường như chẳng hề tới ở, bởi vậy cơ bản không ai trông coi, chỉ có vài buổi tối tổ chức tiệc rượu. Cái hồ này so với cô bé thì rộng như biển vậy, mà bé cũng dựa vào một hồ cá này mà tránh khỏi vận mệnh bị bán cho tên đồ tể phố tây.
Hả?
Cô bé đem cá đặt ở trên bờ, cá chép ba một tiếng giãy lên, bé quay đầu lại, mặt hồ vẫn nổi gợn sóng như lúc bé vừa ra khỏi nước —— chẳng lẽ có một con cá lớn hơn?
Bé do dự một chút, cuối cùng không nhịn được lại lội xuống nước, đứa nhỏ càng đói bụng lâu ngày lại càng thêm tham lam, dù bắt được cá đủ ăn ba ngày, bé vẫn muốn nhìn một chút con cá lớn hơn kia, dù chỉ là xem nó trông thế nào...
Nhưng bé chỉ dừng ở chỗ nước sâu đến ngực, không dám lội xuống sây hơn, ba ——
Cô bé thiếu chút sặc nước, cắn một cái ở cánh tay của mình, sợ đến mức hồn bay lên trời —— trong nước có thứ gì đó nắm lấy cổ chân của bé —— thật giống như cánh tay người!
Bàn tay lạnh lẽo vững vàng nắm lấy bắp chân của bé, trước khi bé kịp phản ứng, nước rào rạt cuộn sóng, trong nước một đồ vật hai màu đen trắng trồi lên.
Thủy quỷ!
Bé gái tuổi còn nhỏ, cái đầu không lớn nhanh chóng tua lại cuộc đời mình, cố nhớ lại xem mình có làm chuyện gì thương thiên hại lý hay không mà bị quỷ tìm tới, bé vừa nghĩ vừa dùng sức lực từ hồi cha sinh mẹ đẻ lùi về bờ, lúc này cái tay trắng nhợt kia đã túm được đầu gối bé—— chao ôi, xương tay thủy quỷ cứng cáp rõ ràng, móng tay êm dịu sạch sẽ, thật là đẹp mắt...
Ý chí cầu sinh rất mạnh, rất nhanh bé đã lùi tới bên bờ, rầm một tiếng, "Thủy quỷ" trong nước cũng giãy dụa bò ra, buông lỏng chân của bé, tự mình leo lên bên hồ. Y ho khan kịch liệt, tóc đen ướt nhẹp mà rủ trên vai, uốn lượn toả ra bốn phía, nhưng trông hoàn toàn không giống thủy quỷ, dù sao chẳng con thuỷ quỷ nào trong truyền thuyết sẽ có được gương mặt tuấn lãng đến vậy cả.
Nam nhân này tướng mạo vô cùng xinh đẹp, cô bé không phải chưa từng thấy các công tử quý tộc trong thành, nhưng mấy kẻ đầu đội mũ cẩm cổ quấn lông cừu so với người trước mặt này thực sự có thể miễn cưỡng gọi là rác rưởi. Người này mặc dù ướt nhẹp nên trông vô cùng chật vật, nhưng vẫn có một cỗ khí chất cao quý như tùng hạc toả ra từ giữa hai chân mày.
Y ho khan đến nửa ngày, khiến người lo lắng có phải y đã đem tim gan phèo phổi đều ho ra hết rồi không, cũng may y chỉ phun ra một ngụm nước lớn, sau đó hư thoát trở mình, ngửa mặt nằm ở trong vùng nước cạn, thở ra một hơi thật dài. Hàng mi thật dài tỉ mỉ cong lên, đọng mấy giọt nước, cô bé thấy y thật giống yêu tinh phương nào tới đây, đem tinh khí cả hồ hút hết giấu ở trong giọt nước kia, ánh nước lóng lánh trên mặt y, sóng lớn liễm diễm.
Cô nhóc ngơ ngác nhìn y, không kiềm được ngồi xổm bên cạnh, sờ sờ gương mặt băng lãnh bóng loáng của y.
Lúc này, người kia mới phục hồi tinh thần, nói: "Cám ơn ngươi."
Y cười rộ lên, giữa lúc nắng sớm chiếu vào hồ nước lạnh, nhất thời trông như hạc trắng sà xuống ngọn liễu. Sự vui mừng vì sống sót sau tai nạn vẫn còn đó, nhưng trông không hề thất thố, ngược lại khiến người đứng xem choáng váng, sững sờ sửng sốt nửa ngày, mãi đến khi y giơ tay lên nhéo nhéo cằm bé:
"Doạ nhóc rồi à?"
3 giây lặng im.
Sau đó y để ý thấy cô bé này dường như hơi kỳ lại, ai nha một tiếng lăn vào trong nước, liên tục lăn lộn qua lại một chập. Lúc sau, vị tiên sinh quên uống thuốc này mới hậu tri hậu giác mà ngọa tào* một câu phi thường không hợp thời đại ——
Mẹ nó! Đây là xã hội phong kiến lạc hậu, làm động tác này, trong mắt người cổ đại ta tám phần mười là lưu manh...
...
Tiểu sinh bất hạnh quên uống thuốc này tên là Chử Tương, tương trong tương trợ.
Không còn gì nghi ngờ nữa, Chử Tương xuyên việt, có lẽ dùng từ trọng sinh thì chính xác hơn. Trọng sinh về thế giới trước kia ——
Ngân hà đã trải qua 28 thế kỷ, 2953 năm, "Long Tước" - mẫu hạm tinh tế bậc nhất liên bang chấp hành nhiệm vụ tại khu 4 trong vụ trụ, hoa tiêu kiêm trạm trưởng của nhiệm vụ lần này chính là —— thiếu tướng Chử Tương.
Khu 4 này cách trái đất rất xa, chính phủ liên bang không khống chế được nơi này, binh sĩ đào ngũ, hải tặc tinh tế, người phản chủ nghĩa tinh cầu nhiều vô số kể. Mà mạch hầm mỏ nơi này lại chứa những quặng thô công nghiệp cực kỳ hiếm, nếu không bên trên sẽ chẳng phái mẫu hạm bậc nhất quân đội đến đây.
Quả nhiên, bọn họ gặp đúng hải tặc tinh tế, mà càng nát hơn chính là, hai nhóm hải tặc tinh tế đồng thời theo dõi tàu buôn của họ, mà hạm trưởng lại cứ hung hãn
nghênh chiến, tinh hạm Long Tước cùng hai nhóm hải tặc hỗn chiến, tên lửa va chạm ầm ầm trong vũ trụ, sáng rực như vũ hội pháo hoa.
Nhưng mà một nhóm trong đó mắt thấy không thể phá bỏ lớp bảo vệ của Long Tước, liền cá chết lưới rách, phóng ra bom hố đen— -- -- trong thời gian ngắn tạo ra hố đen nuốt chửng tất cả con người, vũ khí, chiến hạm, giết địch một ngàn, tự tổn hại cũng phải một ngàn.
Đột nhiên không gian hỗn loạn, một lực hút mạnh tất cả các thuyền. Trong thời khắc sống còn, để có thể khiến nhiều người thuận lợi thoát hiểm hơn, trạm trưởng Long Tước Chử Tương ra lệnh tất cả vứt bỏ hạm, leo lên tàu buôn, mà y thì dùng động lực hạt nhân của mẫu hạm để tự bạo, sản sinh ra động năng, đưa chiến hữu cùng tàu buôn ra khỏi lực hút vòng xoáy, bình an rời xa khu 4.
Một khắc tinh hạm tự bạo kia, Chử Tương thừa nhận, y rất khẩn trương, nhưng y cũng chưa từng chần chờ hối hận. Từ lần đầu tiên bay lượn trên không trung kia, y đã sớm chuẩn bị, đóng giả Tinh Trần, trở thành một gã hạm trưởng cuộc sống đắc ý mới đã là quá tuyệt vời.
...
Mà rất hiển nhiên, sau khi ướt dầm dề từ trong nước bò ra, y mới nhận ra cái này không nằm trong kế hoạch.
Linh hồn từ tinh không chạy đến địa lục, vẫn tồn tại một xíu cảm giác lạ lẫm, nước lạnh lẽo thấm vào hai má, sóng sau xô sóng trước, cảm giác chân thực mới chậm rãi được tìm về.
Thật giống như đang mơ.
Chử Tương ngâm ở trong nước, so với chút nước lạnh này, một lần nữa được sống lại dường như càng kích động hơn. Nhưng mà ngoại trừ không nhớ ra một số chuyện gần đây của thế giới này, Chử Tương cũng chẳng có chút phản ứng quá khích vì được sống lại nào, bởi y có một bí mật ——
Y ban đầu đến từ thế giới này.
Nói đến cũng thật lạ, lúc đầu, Chử Tương bất ngờ rơi xuống nước —— khi đó y hoàn toàn không biết bơi, sau đó, y cho là y cứ chết một cách không cam lòng như vậy, mà khi mở mắt ra đã ở một quả đất khác, một thời đại khác - chính là cái tinh tế kia.
Lần đầu tiên xuyên không y mất rất nhiều thời gian để thích ứng thế giới mới và lý giải kỳ ngộ mình gặp phải, cũng may người y nhập vào vừa mới ra đời, cho nên ở đó y có cơ hội lần nữa trưởng thành, thành niên, trở thành một người ở thế kỷ 28 hàng thật giá thật, y từng dùng toàn bộ thành tích tốt nghiệp từ ngành chỉ huy tinh hạm, bay lượn trên các ngôi sao, sau đó...
Y liền chết rồi trở về?
Đồ chơi này còn biết đường về cơ à?
Lúc khung cảnh trước mắt nổ tung thành từng mảnh sáng rực rỡ, y đột nhiên một lần nữa trở lại trong nước, thiếu chút nữa nghẹn chết, may là, hạm trưởng Long Tước mặc dù là cả ngày bay nhảy trên không, nhưng dù sao đời trước chết đuối, cho nên đời này vô cùng ham thích bơi lội!
Vì vậy, y giãy dụa từ trong nước bò ra ngoài, nên đã xảy ra tình cảnh vừa nãy.
Y thậm chí chẳng cần xác nhận đã biết đây chính là bản thể mình. Từ thân thể, tuổi tác, trạng thái, địa điểm rơi xuống nước, hết thảy đều trùng khít. Có khí phách... Đi một thế giới khác học tập tốt nghiệp, về nhà lại phát hiện chỉ là ảo giác hoang đường. Nếu như không phải y đã học được kỹ năng bơi lội ở thế kỷ 28, y liền hoài nghi mấy chục năm làm hạm trưởng kia đều chỉ là ảo mộng trước khi chết.
Nhưng mà, cảm giác bay lượn giữa các vì sao này đã khắc sâu vào trong cốt nhục, trọng sinh cũng trở lại cũng không xoá được.
Chử Tương khôi phục một chút sức lực, một lần nữa ngồi dậy.
Giống như đã đi một vòng rồi lại trở về vị trí cũ.
Bé gái vẫn ngồi cách đó không xa ngóng ngóng về bên này, Chử Tương nhìn ân nhân cứu mạng này —— nếu như không có cô nhóc này, y có lẽ đã thật sự chết đuối, dù sao đây không phải là thân thể hạm trưởng kia. Ở thế giới này Chử Tương văn nhược yếu ớt đến đáng thương, thư ký luôn ngồi bàn giấy của hạm trưởng cũng mạnh hơn y bây giờ.
Vừa nhìn đã biết đứa bé kia suy dinh dưỡng nghiêm trọng, tóc khô vàng, khuôn mặt nhỉ gầy ốm đến quá mức, đôi mắt to hơi lồi ra, tò mò nhìn y.
Thở dài, Chử Tương ngoắc ngoắc tay: "Ngươi đừng sợ, ta phải cám ơn ngươi đã cứu ta."
"Ngươi..." Cô nhóc co rúm lại, "Không phải thủy quỷ à?"
Sách, thời phong kiến mê tín.
Chử Tương cười đưa tay ra: "Do nóng."
Nhìn động tác cực kỳ tự nhiên của y, cô bé sờ môi, một bộ nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau bé rón ra rón rén duỗi ra đầu ngón tay, nhanh chóng chạm vào lòng bàn tay Chử Tương một cái, nhìn người trước mặt này, hạm trưởng cảm thật giống như một con mèo nhỏ run rẩy, đang dùng đầu ngón tay thăm dò y.
Sắc đẹp ở thế giới nào cũng hữu dụng, đặc biệt là thế giới này Chử Tương ít tập luyện, nếu dùng ánh mắt của thế kỷ 28 mà đánh giá, đây chính là một tên ma ốm gầy yếu mảnh khảnh ma ốm, quanh năm phong hàn cảm cúm liên miên không dứt.
Cô bé cân nhắc sức chiến đấu của địch ta một chút, quyết đoán ra kết luận —— mỹ nhân này dù có là thủy quỷ cũng đánh không lại bé.
Cho nên bé đánh bạo lại gần, không nhịn được lôi kéo mái tíc dài của Chử Tương: "Vậy là ngươi từ chỗ nào đến đây?"
Chử Tương cười nói: "Trên trời rơi xuống."
Cô bé không có chút kinh nghiệm ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của y, có thể là bị sắc đẹp mê hoặc, hoặc là kiến thức thực sự nông cạn hủ lậu, thế mà nghiêm túc gật gật đầu: "Vậy ra ngươi chính là yêu tinh kia? Oa, yêu tinh trốn trong hồ nuôi cá của ta nè..."
Chử Tương: "..."
Từ thủy quỷ đến yêu tinh, tốt thôi, coi như có tiến bộ.