"Thật đó." Nàng đằng hắng, kể sơ lại với Yến Vân Chi chuyện mình bị tập kích và bị kiếm pháp của lão giả kia làm cho choáng ngợp, rồi nói: "Sau đó ta hỏi thăm mãi mà vẫn không ra, đành phải dùng đến cách này.
Cảm thấy biết đâu sẽ có ngày lại gặp được ông ấy."
Nhưng nàng cũng biết rõ, có lẽ đêm đó chỉ là trùng hợp, khả năng gặp lại cực kỳ nhỏ.
Căn bản chỉ là cố gắng trong vô vọng, không ngờ lại được mèo mù vớ phải chuột chết, hôm nay lại cho nàng lĩnh ngộ được võ nghệ bất phàm của Yến Vân Chi.
Xem động tác của hắn nhẹ nhàng tùy ý, cũng giống như kỹ xảo thế thủ mà thắng, nàng liền thay đổi ý định, quyết tâm nắm chắc cơ hội gần ngay trước mắt này.
Đây là chuyện lớn nhất, so với tặng túi tiền hay ngắm đèn lòng đều quan trọng hơn, nên nàng liền vứt hai chuyện cỏn con kia ra sau đầu.
Tầm mắt Yến Vân Chi dừng trên trường thương hồng anh trong tay nàng, khẽ mỉm cười, càng ra vẻ như người cõi trên, khuyên nhủ: "Đừng đợi nữa, cũng dừng ý nghĩ không giới hạn này ở đây đi.
Không bằng ngoan ngoãn đi luyện nữ công gia chánh, túi tiền lần trước ngươi thêu thật không còn gì để nói."
Ơ, từ khi nào mà cái con người này lại phúc hắc như vậy? Chê bai thẳng thừng vậy luôn?!
Tang Kỳ tức đến bốc hỏa, bên kia lại như không có việc gì mà bỏ đi.
Trời đã khuya, nàng cũng chẳng có tâm tình luyện tập nữa, trong lòng thầm vẽ bùa nguyền rủa Yến Vân Chi, quay trở về nhà.
Liên Phiên chờ đến gà gật, thấy nàng sắc mặt không tốt thì lập tức tỉnh ngủ, ngạc nhiên nói: "Đi ra ngoài tìm sư phụ sao mà lại nổi giận rồi, ai chọc người?"
"Đừng nói nữa, có vài người á, có chút bản lĩnh liền hất mặt lên trời, tự cao tự đại, mắt chó khinh người, đúng là uổng mặt làm thầy." Tang Kỳ không vui oán giận vài câu.
Không lẽ là bái sư thành công rồi, vậy tại sao còn không vui nữa chứ...!Liên Phiên nghe được mà chẳng hiểu chuyện gì.
Tang Kỳ lôi kéo nàng càm ràm cả buổi, hung hăng đem hết cục tức với Yến Vân Chi xả sạch ra ngoài, mới nguôi giận được một chút.
Nửa đêm nằm trên giường, đôi tròng mắt đen láy chớp chớp, bắt đầu suy nghĩ, bây giờ...!Phải