Tự cho thanh cao, làm bộ làm tịch, chính là hai cái ấn tượng lớn nhất của Tang Kỳ đối với đệ nhất công tử của Đại Yên trong lần đầu gặp mặt.
Nàng đánh cược với người ta, nói chắc chắn trong vòng ba tháng có thể khiến Yến Vân Chi nhận túi tiền(*) của mình, đồng thời đồng ý lời mời đi ngắm đèn Nguyên Tiêu của nàng.
Nếu không sẽ phải thay thế danh linh đàn hát trong hội đèn lồng, cho rằng việc kia là chuyện nhỏ.
(*)Chỗ này lúc trước mình nghĩ là tăng túi thơm tỏ tình giữa nam với nữ như trong phim, nhưng tới chương 10 thì phát hiện nó là túi đựng tiền, là hầu bao á.
Nhưng chắc ý nghĩa của việc tặng cái túi này cũng tương tự, vì nó cũng là người nữ tự thêu rồi tặng cho người nam đeo.
Lại không ngờ, từ đồng ý đánh cược, đến lúc tìm tới Yến phủ bái kiến mấy lần đều ăn món canh "đóng cửa".
Đừng nói là túi tiền, tới mặt người ta còn không gặp được nữa là.
Không phải người ta đều gọi y là dung mạo tuyệt thế sao? Lại keo kiệt đến nỗi lộ mặt cũng không chịu?! Bị nhìn nhiều một chút thì mất miếng thịt nào à? Hại nàng không còn cách nào phải đưa ra hạ sách này, chạy đến Quốc Tử Giám để cược.
Vừa nghĩ tới mấy đứa bạn học cùng mới nãy còn đang lẩm nhẩm hát hò, lại nghĩ chính mình có chút tài năng, Tang Kỳ không khỏi hung hăng chửi thầm Yến Vân Chi một trận.
Để không ném mất hết mặt mũi nhà họ Tang vào tết Nguyên Tiêu, nàng mới dễ dãi thế.
Khiến y nhận túi tiền, cũng không phải ép y nhảy sông thắt cổ, chuyện nhỏ không tốn sức, cần gì phải cao ngạo thế?
Bên này đang tức muốn hộc máu, Yến Vân Chi bên kia đã ngồi xuống, mở sách ra.
Ánh mắt thanh lãnh nhàn nhạt đảo qua trên mặt chúng sinh.
Tang Kỳ ngước mắt nhìn thẳng y, ánh mắt khiêu khích, môi khẽ cong, ta xem lần này ngươi chạy đằng nào.
Lúc Yến Vân Chi cùng nàng đối mặt, thần sắc không chút rung động, không khác gì đang nhìn một cái bàn trống không ai ngồi.
Ơ, trấn định tới vậy luôn.
Một học sinh mới tới quái dị như thế, nàng tự nhiên đã nghe qua mấy tin đồn bên trong Quốc Tử Giám, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.
Bây giờ y lại hành xử ung dung như vậy, ngược lại là khiến nàng có chút không ngờ tới.
Giống như trong phòng học không hề có nhiều thêm một người, Yến Vân Chi như thường bắt đầu dạy học.
Tiếng nói ra khỏi miệng ôn nhuận thanh tịnh, mang vài phần thư nhã, như đỉnh núi tuyết trắng mênh mang, ánh trăng rạng rỡ trong đêm yên tĩnh.
Tiếng cũng như người, đẹp đẽ dễ nghe.
Nhưng giọng nói có dễ nghe thế nào đi nữa thì cũng