Vết thương nhỏ này đối với người từng lăn lộn như Tang Kỳ cũng chẳng là gì, được thoa thần dược trị thương lại thêm sự chăm sóc toàn tâm của Liên Phiên, mấy ngày sau là khỏe rồi.
Hôm nay Liên Phiên thay thuốc lần cuối cho nàng xong, đi vứt băng gạc ra ngoài trở về lại có vẻ lo lắng, nói nhỏ với Tang Kỳ dường như nàng lại nhìn thấy bóng dáng của kẻ thần bí nọ ở trong phủ.
"Hay là cứ nói với Tang công một tiếng xem sao?" Nàng cau mày đề nghị.
Tang Kỳ trầm mặc như đang suy tư gì, xoay xoay mắt cá chân, sau khi xác nhận không sao rồi mới đứng lên nói: "Thấy ở đâu, ngươi đưa ta đến xem trước đi."
Việc gì cũng phải chú ý có chứng cứ, nàng không muốn chỉ vì chuyện có lẽ mà đi tìm phụ thân.
Ít nhất bản thân phải xác nhận chắc chắn không phải do Liên Phiên hoa mắt đa nghi mới được.
Liên Phiên dẫn nàng ra cửa, vòng qua sân, đi thẳng ra sau tường, chỉ vào một góc tường nói: "Chính là ở đây."
Tang Kỳ xem qua thì thấy, chỗ này không hoàn toàn hẻo lánh nhưng vừa vặn ở nơi góc chết ánh sáng không chiếu tới, nhìn nửa ngày cũng không thấy rõ là gì, không khỏi cảm thán: "Ở chỗ duỗi tay ra còn không thấy rõ ngón như thế này, ngươi có thể nhìn được đối phương có phải là người không à..."
Liên Phiên bực tức đẩy vai nàng, dỗi nói: "Là do nghe được có động tĩnh nên mới đặc biệt lưu ý, nhờ một chút ánh sáng mỏng manh vẫn có thể nhìn thấy có cái gì đó động đậy, cao cỡ này nè." Vừa nói vừa đưa tay ước lượng trên đầu mình.
"Tức là cũng không thấy rõ có phải bóng người hay không? Lỡ như là con gì đó, ví dụ như chó hoang đứng thẳng lên thì sao..." Tang Kỳ đang dạy Liên Phiên khi nói chuyện phải có lý luận chặt chẽ, có chứng cứ rõ ràng, không được suy đoán chủ quan.
Đột nhiên nghe được tiếng cành lá xôn xao, theo bản năng nhìn theo phương hướng vừa rồi, chỉ thấy dưới ánh sáng u ám, một thân ảnh thoăn thoắt phóng từ đầu tường qua.
Kể cả thị lực kém thế nào cũng có thể nhìn ra là người chứ không phải chó.
Hai người một chủ một tớ nhìn nhau, đều ngẩn ra, nhưng suy nghĩ trong lòng lại khác nhau một trời một vực.
Liên Phiên: Mau nhìn đi, muội nói có sai đâu! Làm người không tin muội! Tức muốn chết!
Tang Kỳ: Đậu xanh rau má, thật sự có người dám lẻn vào phủ Đại Tư Mã ăn trộm! Qúa là dũng cảm luôn!
Chính vì ý nghĩ muốn biết kẻ to gan nào dám nên liền quăng lại câu "Ta đi xem thử", nâng váy phóng hai ba bước nhảy lên tường, phi thân đuổi theo.
Liên Phiên lại ngẩn người, gấp đến độ chạy chậm hai bước la lên: "Tiểu thư, chân của người!"
Nhưng Tang Kỳ đã biến mất ở bên kia tường, không còn thấy bóng dáng.
Liên Phiên hết cách, chỉ biết dậm chân, vội chạy đi tìm quản sự trong phủ.
Tang Kỳ bên này đuổi theo thân ảnh kia đi xa, vốn định trực tiếp bắt lấy hắn để hỏi chuyện, tiếc rằng đối phương khinh công lợi hại, chân nàng vừa mới lành, quần áo lại không tiện, có thể bám theo không bị mất dấu đã là cực hạn rồi.
Rất lâu sau mới thấy người này dừng lại, như ngựa quen đường cũ mà đi vào một cái sân.
Tang Kỳ đi theo trên đầu tường, vừa muốn bám theo sau đi vào, phát hiện trong viện có ba năm nam tử mặc đồ đen thân hình cường tráng khác, mỗi người đều cầm theo vũ khí, nên vừa vào được nửa người đã vội rụt trở về, nín thở ngưng thần xem tình hình.
Phía xa xa kia có thể nhìn thấy người mặc áo đen mình đuổi theo đến đây đang nói gì đó với một người đàn ông trông như là kẻ cầm đầu.
Sau đó tên cầm đầu đi vào nhà, rất nhanh lại đi ra cho gã kia vào, sau đó dặn dò gì đó với những tên còn lại.
Những người đó liền tản ra đến các sân khác, bắt đầu tuần tra.
Xem tư thế này, rõ ràng là tổ chức phạm tội có kỷ luật.
Tang Kỳ nhíu mày, e rằng không đơn giản chỉ là quân trộm cắp.
Đám người này đang làm gì đây? Lẻn vào phủ Đại Tư Mã có mục đích gì?
Mang theo nghi vấn này, nàng quyết định không bứt dây động rừng, muốn lặng lẽ di chuyển lên nóc nhà mà hắc y nhân kia đi vào, xem thử có thể nghe lén được gì hay không.
Vấn đề là sân quá nhỏ, người đi tuần tra cứ liên tục, vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Trong lúc nàng đang tập trung tinh thần quan sát hướng đi trong viện, bỗng nhiên nghe bên tai truyền đến một câu lẩm bẩm ôn hòa: "Khéo thế, muội cũng tới nghe lén à."
"Ừm, đúng vậy." Nàng đáp lại theo bản năng, còn không vui mà nhắc nhở: "Hừ, nhỏ tiếng thôi."
Lời nói vừa dứt, ý thức được có gì đó sai sai, trợn mắt xoay đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đào hoa biết cười, còn ai ngoài Trác Văn Viễn nữa.
Chân trên vừa trượt, suýt chút nữa là ngã xuống.
Tang Kỳ nuốt xuống một tiếng la kinh động, ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"
"Đi ngang qua, thấy có người đu trên đầu tường nhà người ta nên leo lên xem thử, không ngờ lại là muội." Trác Văn Viễn cũng tiến đến gần chỗ nàng, ở bên tai nàng nói, mang theo vài phần trêu đùa, hơi thở ra làm nàng nhột.
Nhìn là biết diễn, Tang Kỳ trừng mắt nhìn hắn, lại nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Ta cảm thấy những kẻ này nhìn qua đều không phải người tốt gì, hẳn là đang có kế hoạch âm mưu gì đó."
Trác Văn Viễn cũng học theo giọng điệu nghiêm trang của nàng đáp: "Ta cảm thấy, chúng ta đu trên đầu tường nhà người ta nói chuyện như vầy cũng không giống người tốt gì."
Người vào trong mãi vẫn không thấy ra, lại không có cơ hội đến gần, nếu đã biết hang ổ của đối phương, không bằng bàn bạc kỹ hơn.
Tang Kỹ nghĩ vậy liền gật gật đầu, cùng Trác Văn Viễn nhảy xuống, lặng yên không tiếng động mà đi xa một chút.
Đến khi xác định không bị người trong viện nghe được, nàng thở dài, khôi phục lại âm lượng bình thường, nói: "Làm ta sợ chết đứng, không ngờ sẽ gặp huynh ở đây."
"Đúng vậy, ta cũng không ngờ sẽ nhìn thấy muội nửa đêm đu lên tường nhà người ta, chân cẳng tốt quá nhỉ?" Trác Văn Viễn phe phẩy quạt, nhướng mặt hài hước nói.
"A...!Chuyện này là có nguyên nhân." Tang Kỳ xấu hổ nhún vai, kể lại chuyện nhìn thấy có kẻ trèo tường ở nhà mình nên đuổi theo cho hắn nghe, lại đánh giá hắn, nghi hoặc nói: "Nhưng huynh hơn nửa đêm rồi làm sao lại chạy đến chỗ này được?"
Khả năng cảm nhận phương hướng của nàng không tồi, tuy rằng chưa từng đến đây nhưng có thể đoán ra nơi này là ở thành tây, là chỗ ở của nhiều thương nhân, không phải nơi mà người trong tầng lớp thế tộc sẽ tới.
"À."