**1**.
Đám nữ quỷ tổ ong do oán niệm của phế quý phi sinh ra đông cực kỳ!
Lâm Yên sư huynh dành ra hai năm để giết bọn chúng mà vẫn chưa giết sạch.
Có vẻ như ngày nào oan hồn phế quý phi còn chưa nguôi ngoai, lũ nữ quỷ kia còn tiếp tục sinh sôi nẩy nở.
Lời nguyền hai mươi năm còn lâu mới tha cho hoàng tộc Kim Lan. Không chừng đợi thêm một thời gian còn truyền sang cả những người vô tội khác.
Ta cùng Lâm Yên sư huynh vì vậy mà quyết định lưu lại hoàng cung.
Nói gì thì nói, hai Đồ Ma Sư bọn ta hợp tác với nhau, nhất định giải quyết được bà quý phi kia!
**2**.
Nói thì dễ lắm!
Làm mới khó!
Tình hình là ta vì không muốn kích động cơn ghen của Lâm Yên sư huynh nên phải chủ động xa lánh Kim Lan đế.
Mà ta càng xa lánh, Kim Lan đế càng thể hiện sự thèm thuồng thấy rõ.
Suốt ngày bám dính theo ta tìm cơ hội chạm chạm sờ sờ.
Lâm Yên sư huynh, hiện tại vẫn đang bị cấm túc do vụ đập phá bảo vật ngự ban, không biết làm thế nào nghe ngóng được tin tức Kim Lan đế thường xuyên hướng ta nắm tay nắm chân, sờ môi sờ mông, hôn hôn hít hít.
Nếu không phải do ta âm thầm bảo hộ, sợ rằng Kim Lan hoàng đế chưa kịp chết dưới móng vuốt của nữ quỷ, thì đã thây xác không toàn dưới linh kiếm sư huynh!
**3**.
Kim Lan đế đối ta càng lúc càng không chừng mực, xem ra là rất muốn ta thị tẩm rồi.
Ta cuối cùng chịu không nổi, đến đêm liền lẻn qua phòng ngủ của Lâm Yên sư huynh.
Mượn cây tiêu của huynh ấy thổi một chút.
Lâm Yên sư huynh rất nhiệt tình.
Vừa nghe ta nói xong.
Liền lập tức cởi đai quần.
**4**.
Ta nói không phải cây tiêu này mà là cây tiêu kia kìa.
Cái cây tiêu có khả năng điều khiển tâm trí của người khác đó.
**5**.
Lâm Yên sư huynh rành âm thuật - có thể dùng tiếng tiêu để điều khiển tâm trí con người.
Vào cái đêm Kim Lan hoàng đế muốn ta thị tẩm, sau khi giết chết nữ quỷ, Lâm Yên sư huynh chỉ cần thổi ra vài ba nốt nhạc, đã khiến hắn quên mất chuyện mình từng lẻn đến phòng ta.
Cũng nhờ vậy mà hai năm nay sư huynh mới có thể khiến Kim Lan hoàng đế tin rằng hắn và y đã nhiều đêm mặn nồng.
Mặc dù thực tế toàn là huynh ấy ngủ trên giường, hắn ngủ dưới đất.
Ta muốn học theo cách đấy để giữ thân mình.
Thế là một đêm nọ, Kim Lan hoàng đế lại lẻn vào phòng ta, muốn ta thị tẩm.
Ta liền rút cây tiêu ra thổi.
Sáng ngày hôm sau Kim Lan đế liền bày ra vẻ mặt thỏa mãn, đối với ta rất mực quan tâm cưng chiều.
Hỏi ta có đau lưng không.
Ta nói đau!
Đau lắm!
Cũng tại ta hiền lành.
Đêm qua nhường hắn ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.
Nên bây giờ lưng ta rất đau.
**6**.
Những ngày kế tiếp đám nam sủng trong cung bu ta như kiến bu đường.
Ra sức nịnh nọt.
Bọn họ nói ta thật lợi hại, như vậy mà lại giành được vị trí của Lâm Uyên công tử.
Cái tên Lâm Uyên cao ngạo kia cuối cùng cũng bị kéo xuống từ đài cao.
Thật là đáng đời!!
**7**.
Cơ mà ta với hoàng thượng không "mặn nồng" được mấy ngày.
Ta cũng là nam nhân nên hiểu lòng nam nhân, vừa "chinh phục" được ta xong, Kim Lan đế liền cả thèm chóng chán.
Một thời gian sau không đến tìm ta nữa.
Đúng là may phước!
Âm thuật ta không quá xuất sắc, mỗi đêm đều hao phí không biết bao nhiêu linh lực cho chuyện này.
Chưa kể ta ngán ngủ dưới đất lắm rồi!
Về phần Kim Lan đế, sau khi dạo một vòng hậu cung, hắn lại nhung nhớ dung nhan của Lâm Uyên công tử.
Lệnh cấm túc của sư huynh bị tháo bỏ.
Ta liền phải lén lút đem cây tiêu trả về cho huynh ấy.
**8**.
Đám nam sủng kia lại bu ta như ruồi bu phân.
Móc mỉa ta chẳng vinh quang được mấy ngày.
Lấy cái dáng vẻ tầm thường kia mà đi so với Lâm Uyên công tử tuyệt sắc thiên hương.
Mà bọn người này, tính ra mấy hôm trước con hả hê khi thấy sư huynh của ta "rớt đài."
Nhân sinh phức tạp.
Thôi bỏ đi.
**9**.
Lại nói về phế quý phi kia.
Cả tháng nay ta cùng sư huynh, buổi sáng thì đối phó dàn nam sủng cùng Kim Lan đế. Buổi tối thì tìm kiếm xem oan hồn phế quý phi đang núp ở nơi nào.
Đã tìm hết cái hoàng cung này.
Mà tìm không thấy.
Cuối cùng chỉ còn chừa lại một nơi.
Đó là lãnh cung.
**10**.
Năm xưa phế quý phi hãm hại thai nhi trong bụng hoàng hậu nên bị đày vào lãnh cung, cuối cùng chết tức tưởi tại nơi đấy.
Ta và sư huynh làm sao không nghĩ tới khả năng nàng vẫn đang trốn trong lãnh cung.
Thế nhưng.
Lãnh cung là nơi cấm địa, cách xa tẩm cung của các phi tần, nam sủng khác.
Hơn nữa còn được canh gác vô cùng cẩn mật.
Hai người bọn ta đã cố tiếp cận nơi đó mấy lần, lần nào cũng không lẻn