**Lời tác giả**: "oneshot" viết tặng bạn **Anh Queen**.
Chuyện Lưỡng Tộc vốn kết rồi, nhưng do top fan yêu cầu nên tui viết thêm phần ngoại truyện nho nhỏ nữa nha!
**NHẮC NHỞ**: Ai quan tâm chuyện đua top thì tuần này đừng đua nhé, tui nghỉ tổng kết 1 tuần để kịp chạy oneshot.
___________________
Xin gửi lời cảm ơn đến top 5 tuần này.
**1**. **Bảo Bảo
2. Đỗ Ngọc Mai
3. Anh Queen
4. Huyền Ngọc Châu Sa
5. Thư Phạm**
Top 5 nội trong tuần này có thể gửi thể loại mình thích, tác giả sẽ viết oneshot thân tặng.
Ngoài ra cũng xin cảm ơn top 10: **Lọt hố đam rồi ????????????, Evileye lbiruai, Boo2410, Thỏ Trắng, ???? Kuma bị mắc bênh umê ???? ????**
______________________
**1**.
Nửa đêm.
Xà vương cung
Vĩnh Luân nằm trên người Huyền Như Ninh, đôi răng nanh nhẹ nhàng cắn lên cổ y.
Huyền Như Ninh rút người lại cười khúc khích:
"Vĩnh Luân ca ca...hi hi nhột quá...huynh tha cho đệ lần này đi mà."
Đôi con ngươi hình thoi chợt sáng lên dưới ánh nến mập mờ.
Vĩnh Luân không chỉ không buông ra, ngược lại còn siết chặt Như Ninh trong vòng tay mình.
Hắn thấp giọng, thì thào nói: "Không buông...không bao giờ...không bao giờ ta buông đệ ra...đệ là của ta..."
Huyền Như Ninh chớp chớp mắt, mỉm cười thở dài.
Vĩnh Luân ca ca thật là, đêm nào cũng phải nói đi nói lại mấy lời này mới chịu.
Giọng nói Vĩnh Luân âm trầm:
"Bất cứ thứ gì cũng không thể cướp đệ khỏi tay ta!"
Gân máu nổi lên khiến tròng mắt hắn hóa đỏ.
Vĩnh Luân nghiến răng gầm nhẹ một tiếng:
"Bất cứ thứ gì!!"
Giọng nói kia âm trầm đến độ không khí xung quanh cũng bất giác trở nên lạnh lẽo.
"Ừm!" Huyền Như Ninh cười tươi gật đầu, vòng tay lên cổ hắn:
"Biết mà, biết mà. Đệ là của huynh mà. Đệ hứa, đệ sẽ không bao giờ không bao giờ vì bất cứ ai hay bất cứ thứ gì mà rời bỏ Vĩnh Luân ca..."
"Cha ơi..." Một giọng nói non nớt vang lên.
Huyền Như Ninh còn chưa nói hết câu, lập tức gạt mạnh tay Vĩnh Luân ra, phóng xuống giường.
**2**.
"Viên Viên à, sao con vẫn chưa ngủ vậy?"
Huyền Như Ninh ngồi xuống bên cạnh hài tử nhỏ xíu. Nhóc con kia từ đỉnh đầu đến ngón chân đều y hệt phiên bản thu nhỏ của Vĩnh Luân, riêng có đôi mắt ngây ngô lay láy nước là giống Như Ninh.
Nhóc con dụi mắt, mấy giọt nước mắt li ti còn đọng trên mi: "Viên Viên nằm mơ thấy ác mộng, trong mơ con thấy phụ thân biến thành đại mãng xà nuốt cha vào bụng, không cho cha ở với Viên Viên nữa, Viên Viên sợ lắm!!"
Như Ninh mỉm cười hiền hòa, xoa đầu nhóc con: "Viên Viên à, sao con còn ngốc hơn cả cha vậy? Phụ thân tại sao lại nuốt cha vào bụng, tại sao lại không cha gặp Viên Viên cơ chứ! Phụ thân thương Viên Viên như vậy, sẽ không làm vậy với Viên Viên đâu!"
Vừa nói, Như Ninh vừa dẫn nhóc con vào phòng, để con trai nhìn thấy bộ dạng hiền từ của Vĩnh Luân ca ca.
Trên giường, đôi con ngươi hình thoi co rút lại mỏng như kim, tròng mắt hóa màu máu tươi tanh tưởi, chằm chằm nhìn về phía Viên Viên bé nhỏ.
"Cút..."
Nhóc con lập tức nấp sau người Như Ninh, nước mắt rưng rưng:
"Cha ơi...híc...cha qua ngủ với Viên Viên đi! Viên Viên không muốn cha bị phụ thân ăn thịt đâu!"
Nhóc con vừa nói vừa khịt mũi.
Như Ninh bế nhóc con lên, xoa xoa lưng:
"Vĩnh Luân ca ca à, sao huynh lại dữ vậy chứ?! Được rồi, được rồi, để cha qua ngủ với Viên Viên nha. Vĩnh Luân ca ca, đêm nay đệ lại qua ngủ với con nhé!"
Vừa nói, y vừa vui vẻ đi ra ngoài.
Để mặc Vĩnh Luân lẻ loi nằm trên giường.
Hắn nghiến chặt răng, nhìn theo bọn họ.
Mà nhóc con Viên Viên lúc này cũng quay đầu nhìn Vĩnh Luân.
Nó gạt nước mắt.
Nhếch môi.
Lè lưỡi.
Lêu lêu.
**3**.
Vĩnh Luân trước đây vẫn luôn nghĩ...
Đứa con chính là xiềng xích vững chắc nhất để trói chặt Như Ninh với mình.
Nhưng hắn không ngờ
Như Ninh như vậy mà sinh ra một đứa...
Vừa gian như cáo.
Vừa độc như xà.
Nó không giúp hắn trói buộc Như Ninh thì thôi đi!
Vậy mà còn thường xuyên...
Thường xuyên giành Như Ninh với hắn!!!
Không phải một lần hai lần!
Mà là thường xuyên!!!
**4**.
"Cha ơi, cha định đi đâu vậy?!"
"Cha cùng phụ thân ra ngoài, đi du thuyền ngắm cảnh!"
"Nhưng mà cha ơi, Viên Viên muốn đi theo!!"
"Ừm, vậy để cha nói phụ thân dẫn Viên Viên theo nhé!"
**5**.
"Cha ơi, cha đang làm gì vậy?"
"Cha đang may túi thơm cho phụ thân con. Vĩnh Luân ca ca không thích côn trùng vây quanh, đeo cái này có thể đuổi được chúng!"
"Cha ơi, Viên Viên cũng muốn túi thơm!"
"Ừm, để cha may thêm cái nữa cho Viên Viên nha!"
"Không, Viên Viên thích cái này cơ!"
"Ừm, vậy Viên Viên lấy cái này trước nhé! Phụ thân đợi thêm mấy ngày đi!"
**6**.
"Cha ơi, cha đang làm gì vậy!"
"Cha đang nấu cánh bổ cho phụ thân con!"
"Cha ơi! Viên Viên cũng muốn ăn nữa!"
"Ừm, vậy để cha múc một chén cho Viên Viên nhé!"
"Cha ơi, Viên Viên muốn ăn thêm chén nữa!"
"Ừm!"
"Thêm chén nữa nha cha!"
"Ừm!"
"Thêm một chén nữa...!"
"Ừm!"
**7**.
"Cha ơi cha đừng ôm phụ thân nữa, cha ôm Viên Viên đi!"
"Ừm, Viên Viên lại đây, cha ôm Viên...Vĩnh Luân ca ca à, sao tự nhiên huynh siết đệ chặt vậy? Huynh thả đệ ra, đệ mới ôm con được chứ! Ơ...sao mắt huynh lại đỏ nữa rồi, bụi bay vào mắt sao?"
**8**.
"Cha ơi! Cha đang làm..."
"Cha ngươi không có ở đây!"
Vĩnh Luân đứng ở trong phòng.
Tay chắp sau lưng.
Tròng mắt hình thoi sắc lạnh liếc nhìn sinh vật nhỏ xíu mặt mũi trắng bệch bên dưới.
"Ở đây hiện tại..." Giọng nói trầm thấp, u ám đến thấu xương.
Vĩnh Luân nắm lấy cổ áo nhấc bổng nhóc con lên trời.
Răng nanh sắc nhọn chợt lóe lên:
"...chỉ có mình ta thôi!!"
Nước mắt Viên Viên lập tức rưng rưng.
Nó mím môi.
Òa lên khóc dữ dội.
"Cha ơi! Cha ơi! Cha ơi! Cha cứu con! Phụ thân ăn hiếp con!!!"
Vĩnh Luân tà mị nhếch môi cười: "Như Ninh không có ở đây để cứu ngươi đâu! Sáng này Hồ tộc cử sứ giả đến..."
"Viên Viên!!" Bất thình lình, giọng nói của Như Ninh vang lên.
**9**.
"Vĩnh Luân ca ca!! Tại sao huynh lại chọc Viên Viên vậy!!"
Như Ninh nổi giận.
Giận đến mức cái đuôi cáo xù lên, hai bên má phồng phồng.
Lần cuối cùng y nổi giận với Vĩnh Luân là đã rất lâu về trước, trước cả khi bọn họ thành thân.
Vậy mà hôm nay, y lại giận hắn.
"Như...Ninh..." Sắc mặt Vĩnh Luân trắng bệch, đôi tròng mắt bây giờ giãn ra, bối rối bối rối:
"Đệ...đệ đừng giận..."
"Huynh thôi đi!! Huynh tại sao lại ăn hiếp con của đệ!!!"
Viên Viên lúc này được Như Ninh bế lên, nó úp mặt vào vai Như Ninh, khóc lóc dữ dội.
"Hức...hức...cha ơi...hức...cha ơi...phụ thân đánh con, đánh con!!"
Sắc mặt Như Ninh tím tái, trừng mắt nhìn Vĩnh Luân, lớn tiếng:
"Vĩnh Luân ca ca, huynh đánh con đệ??!!!"
"Ta không có!!"
Vừa nói, sắc mặt Vĩnh Luân vừa tối sầm như mực. Hắn nghiến chặt răng, siết tay, chăm chăm nhìn Viên Viên.
Như thể hận không giết được thằng bé.
Lông đuôi Như Ninh càng xù dữ dội, ngay cả tai cái cũng "bụp" một cái hiện ra trên đầu, dựng thẳng lên.
Y lớn tiếng mắng Vĩnh Luân.
"Huynh tệ lắm! Huynh tệ lắm!!! Huynh là phụ thân Viên Viên mà lại đi đánh Viên Viên!!! ĐỆ KHÔNG THÍCH HUYNH NỮA!!!"
Lời vừa dứt, trong ánh mắt Vĩnh Luân ngay lúc này.
Kêu lên một tiếng "rắc."
**10**.
"Không thích nữa cũng tốt."
Ngay lúc căng thăngt, từ bên ngoài có tiếng người vọng vào.
"Cùng lắm thì đệ dẫn Viên Viên về Hồ tộc, đỡ cho ta phải lặn lội sang đây nhìn mặt tên khốn này!"
Người vừa lên tiếng là đại vương huynh của Như Ninh, thế tử Hồ tộc.
Trong các vương huynh, gã là người cưng chiều Như Ninh nhất.
Cũng là người ghét Vĩnh Luân nhất!
Năm xưa, cái người cầm đầu các huynh đệ đột nhập vào Xà vương cung giải cứu Như Ninh khỏi sự giam cầm của Vĩnh Luân, chính là gã.
Đồng thời, cái người đã tức đến hộc máu khi nghe tin Như Ninh bị tên khốn nào đó làm cho có thai để rồi