**1**.
Năm đó ta chỉ là một thư sinh nghèo. Còn y vừa tiếp khách đã trở thành đệ nhất kim bài.
Tuy y là người chốn phong trần, nhưng khí chất lại ung dung bình thản tựa thiên tiên. Ta chỉ gặp một lần liền âm thầm ngưỡng mộ.
Ta nhịn ăn nhịn uống tích góp nhiều ngày để mua một đêm của y. Chúng ta không làm gì, chỉ tâm sự. Ta nói muốn chuộc thân cho y.
Sau đó ta lên kinh ứng thí, trở thành tân trạng nguyên.
**2**.
Tiểu thư tể tướng không biết từ khi nào mà ái mộ ta. Ta khéo léo từ chối bởi vì đã có người trong lòng.
Thế nhưng đến khi đích thân tể tướng ngỏ lời gả con gái, ta không còn cách nào từ chối.
Quan trường phức tạp. Nếu ta đồng ý, thì tiền đồ rộng mở. Nếu ta từ chối, sợ rằng không chốn dung thân ở đất kinh thành.
Ta biết y sẽ không để bụng.
**3**.
Phu nhân ta là người hiểu chuyện.
Nàng không chấp nhất ta đã có người trong lòng, lại là người chốn thanh lâu.
Nàng chỉ khuyên ta khoan hãy cho y danh phận. Bởi vì ta vừa bước vào quan trường không lâu, nếu lập tức rước một kỹ nam làm bình thê sẽ bị mang tiếng không đứng đắn.
Trước hết cứ mua y về với danh nghĩa hạ nhân. Đợi vài năm nữa hãy cho danh phận. Dù sao chỉ cần ta đối xử với y tốt, danh nghĩa chỉ để người ngoài xem.
Phu nhân ta xuất thân cao quý, suy tính chu toàn. Ta đành nghe theo.
Ta biết, y sẽ không để ý.
**4**.
Một ngày nọ, phu nhân nói với ta. Y vô tình làm đổ trà nóng lên người. Đại phu nói không có gì, chỉ là sẽ để lại sẹo.
Ta đến thăm y, hỏi y thế nào.
Y trả lời là không sao.
Thế nhưng những vết sẹo kia thật sự hơi xấu xí.
**5**.
Y trộm đi cây trâm ngọc ta mua tặng phu nhân.
Kể từ khi nhậm chức ta quá đỗi bận rộn mà ít khi để ý đến y.
Đồ vật tặng riêng y, hình như chẳng có món nào.
Là do ta bất cẩn.
Nhưng vì vậy mà làm ra hành vi trộm cắp thì có hơi...
**6**.
Ta mua cho y một miếng ngọc bội hàng thượng phẩm.
Y cũng có một miếng ngọc từa tựa như vậy, rất hay mang bên người, chắc là phải thích lắm.
Khi ta trở về thì trong phủ báo tin...y bỏ thạch tín vào thức ăn của phu nhân. Chính a hoàn của y đứng ra chỉ tội chủ.
Y thế nhưng mà lại không hề chối tội.
Ta không hiểu...một người đơn thuần thế kia...tại sao...tại sao lại trở nên ác độc như vậy.
Ta tạm giam y trong viện để y suy nghĩ lại việc mình làm.
Đến đêm trong lòng không an tâm. Ta dặn dò phu nhân, mặc dù y phạm tội bị phạt, nhưng đừng để đám hạ nhân lơ là chăm sóc y.
**7**.
Y đẩy phu nhân của ta xuống nước. Rất nhiều hạ nhân trong phủ đều nhìn thấy.
Nàng đang mang thai cốt nhục của ta. Y làm sao có thể độc ác như vậy.
Trong lúc tức giận, ta nhất thời mất kiểm soát cho y một bạt tai.
Y một lời cũng không chối tội.
Ta cho người giam y lại.
**8**.
Một lão pháp sư đi ngang qua phủ ta, nói rằng chỉ cần đem y ra cầu phúc có thể bảo toàn cái thai của phu nhân.
Ta hỏi đem y ra cầu phúc là có ý gì.
Gã pháp sư nói chỉ là vài nghi thức không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng trong lúc gã làm phép, gia chủ không được phép quấy rầy.
Trong lòng ta nóng như đốt, nhất thời