**1**.
Trong ma giới, thứ gọi là thượng cổ Thiên Ma chính là cảnh giới tối cao của con đường tu ma. Một khi đạt được đến cảnh giới này, có thể sát thiên phá địa, đảo ngược càn khôn.
Từ thời bàng cổ, mỗi khi thượng cổ Thiên Ma xuất thế, thì sự bình an của thế gian liền bị đặt lên một ván cược. Một là ổn, hai là tàn.
Thiên Ma bình thường thôi cũng đã có được sinh mệnh vĩnh cửu. Giết chết thượng cổ Thiên Ma lại càng bất khả thi, chỉ có thể phong ấn lại.
Rất may, để trở thành thượng cổ Thiên Ma cũng không phải chuyện dễ dàng. Trong vòng năm ngàn năm đổ lại, chỉ có ba tên, cả ba đều khá đàng hoàng, ít nhất chưa có dã tâm hủy thiên diệt địa
Người thứ nhất chính là Ma Tôn, bách ma chi vương, chủ nhân của Ma Thành.
Người thứ hai là một kiếm sư khiêm tốn, đã bế môn mấy trăm năm.
Người thứ ba thì lang thang tứ phương, hành tung không rõ ràng. Hắn không xuất hiện nhiều như Ma Tôn, nhưng cũng không hoàn toàn thoát ẩn thế gian như kiếm sư. Hắn chính là mập mập mờ mờ, thoắt ẩn thoắt hiện, nửa lộ nửa hở, khiến lòng người ngứa ngáy vô cùng.
Bởi vậy nên hắn cũng là người nhận được sự chú ý nhiều nhất, tin đồn cũng vì vậy mà chất thành hai ngọn núi.
Có người nói hắn sát tâm dày đặc. Những ma tu khác giết người hút nguyên thần là vi tu luyện. Còn hắn giết người đơn giản là vì giải trí. Hắn đi đến đâu, trong phạm vi mười dặm, nơi đó không có bóng dáng sinh vật sống, xác chết thì chất thành từng đống, máu tươi lênh láng, xương trắng bạt ngàn. Không một kẻ nào lọt vào mắt hắn mà có thể sống sót trở ra.
**2**.
Hôm qua y đi săn, vô tình gặp phải một tên Thiên Ma khác. Hai người tranh chấp con mồi mà giao đấu. Mặc dù y thắng, nhưng ma khí chỉ còn lại một chút,
Dâm Ma như y một khi ma khí về không thì tu vi sẽ giảm rất nhanh. Một khi tu vi giảm xuống dưới cấp bậc Thiên Ma, cơ thể sẽ tan thành cát.
Y trở về.
"Sư phụ"
Sư phụ đang nằm ngủ trên giường đá thì bị y đánh thức. Hắn ngẩng đầu dậy, hai mắt lừ đừ, tóc tai rối bời, bên khóe miệng còn ướt nước bọt.
"Hở?"
"Ta với người đi săn nguyên thần đi."
Sư phụ nằm xuống giường, nhắm mắt: "Ở giữa núi đá này thì lấy đâu ra người mà săn."
"Có một lữ đoàn tầm năm mươi người đi ngang qua khu vực này, cách đây chưa tới mười dặm."
Hắn ngáp một cái: "Ngươi có tâm trạng đi thám thính như vậy sao không đi một mình, bắt vi sư theo làm gì? Vi sư lười lắm, không đi đâu."
"Bọn họ có đạo tu hộ tống. Ma khí của đồ đệ sắp cạn rồi, ta sợ không đủ để đối phó với họ."
"Ma khí cạn sao? Không phải hôm bữa đã cho ngươi rất nhiều rồi mà?"
"Đồ đệ xô xát trong rừng với một tên Thiên Ma."
Hắn lấy tay nâng đầu, quắc quắc một ngón tay: "Vậy thì ngươi cứ để yên cho lữ đoàn người ta làm ăn nuôi vợ con đi. Ma khí thôi phải không? Ngoan, lại đây, sư tôn truyền cho ngươi."
Y im lặng một hồi, sắc mặt không chút biến động.
Sau đó thì thoát y phục.
**3**.
Còn có tin đồn nói hắn hoang dâm vô độ. Mỗi đêm đều tận hoan đến sáng. Chỉ cần có mỹ nhân nào lướt ngang qua hắn, hắn sẽ không khống chế được dục hỏa, cưỡng bức người đó đến khi héo khô thì thôi.
**4**.
Sư phụ bước đến bên giường, ánh mắt hơi lo lắng, đưa tay lên trán y.
"Ngươi sao vậy? Sao sốt như vậy? Chẳng lẽ là do hôm qua..."
Khuôn mặt hơi ửng đỏ như bị cảm, y thều thào đều đều giọng nói: "Không...không phải....sáng nay đồ đệ vào rừng, nhìn thấy quả lạ có màu xanh lam, nên ăn thử..."
Sư phụ liền cao giọng trách: "Cái tên ngốc này! Cái thứ đó là Thanh Quỷ quả, có độc. Ngươi mà không phải Thiên Ma thì chết từ đời nào rồi. Cái gì cũng ăn, cái gì cũng nuốt. Vi sư nuôi ngươi lớn được chừng này, ta đúng là nể ta quá mà!"
Sư phụ sau đó liền chui vào chăn, ôm y vào lòng, một tay đặt lên lưng, một tay đặt sau gáy.
Một luồng khí ấm được truyền vào trong người, dễ chịu.
Lúc nhỏ y cảm mạo, hắn cũng hay làm như vậy, chỉ là không nằm cũng