**Lời tác giả**: nếu các bạn nhìn vào phần comment, các bạn sẽ thấy tác giả là một người dễ thương độc thân vui tính. Bởi vậy nên cứ tương tác comment thoải mái, tui hứa tui ko cắn đâu! *yêu, yêu*
___________________________
**1**.
Đông Phương Kì bất chợt nảy ra một sáng kiến: "Hay là ta với ngươi nắm tay nhau bỏ trốn đi?"
Ta nhướng mày: "Bỏ trốn? Với ngươi?"
"Ừ! Ta với ngươi tự nắm lấy số phận của mình, thay tên đổi họ, cùng nhau lang bạt giang hồ, nương tựa lẫn nhau!"
Ta nói: "Thế sao không cưới luôn cho khỏe?"
"..."
**2**.
Đông Phương Kì sửa lại sáng kiến vừa nãy của hắn: "Thế thì ta với ngươi vẫn bỏ trốn. Nhưng mà không nắm tay nhau nữa. Ta đi một phương, ngươi đi một hướng! Không ai phải chịu đựng ai"
Ta cảm thấy lời hắn nói hơi có lý, nhưng sau đó liền phát hiện ra điểm này: "Thế thì một mình ngươi trốn là được rồi. Ta trốn làm cái gì!"
"..."
**3**.
Đông Phương Kì lại nói: "Nếu chỉ cần một trong hai ta trốn đi. Ngươi là nhân sĩ chính đạo, hy sinh thân mình là phẩm chất quan trọng. Ngươi trốn đi!"
Ta lập tức lớn tiếng quát: "Không! Vì cớ gì ta phải lang bạt tứ phương để ngươi ở lại làm ma giáo thiếu chủ ăn sung mặc sướng! Ngươi trốn đi cho ta ở lại mới đúng!"
Hắn liền nạt lại: "Ngươi hay nhỉ! Nói như ngươi thì ta việc gì phải chịu đựng cảnh sinh sống cơ cực để ngươi tiếp tục làm đại công tử thiếu gia chính phái! Ngươi không thích chịu khổ, ta cũng không thích."
Ta liền đe dọa: "Đông Phương Kì, nếu ngươi không rời đi. Hôn sự này mà diễn ra, ngươi gả sang nhà ta rồi, ta đảm bảo mỗi ngày đều bắt ngươi dọn dẹp nhà cửa, đầu tắt mặt tối, ăn thì ăn cơm mâm dưới, ngủ thì ngủ phòng chứa củi, chưa kể mỗi ngày đều phải rửa chân cho ta! Ta còn sẽ cưới một đống thị thiếp cho bọn họ ức hiếp ngươi!"
Đông Phương Kì nghe vậy lập tức im lặng, ngẩn ra một hồi.
Hắn nói: "Tại sao lại là ta gả cho ngươi?"
**4**.
Chuyện bỏ trốn, thật ra là ta với Đông Phương Kì thuận miệng nói đùa.
Dù sao thì như đã nói, so với mặt mũi của toàn thể võ lâm, hôn nhân đại sự của hai người bọn ta cộng lại cũng không tính là gì.
Nhưng khi nhắc đến chuyện ai cưới ai gả thì bọn ta không đùa được nữa.
**5**.
Cái tên ẻo lả đó còn dám lớn miệng, cong cong ngón tay chỉ mặt ta quát lớn: "Đường Khánh, ngươi dựa vào đâu mà dám nói ta phải là người gả!!"
Ta không nói gì, chỉ nhìn sang chiếc quạt khống tước trên bàn.
Sau đó lại ngó xuống bộ xiêm y bằng lụa mỏng nhiều lớp nửa che nửa hở, tinh tế tựa màn sa, mập mờ tựa sương khói.
Kế tiếp ta chuyển đến đôi trâm vàng thanh nhã đang đong đưa trên mái tóc xoăn đen tuyền.
Ta chỉ vào cặp gò má đỏ hây hây, đôi môi hồng nhuận, mi mắt được vẽ như cánh hoa đào.
Đẹp thì có đẹp, nhưng không làm tướng công người ta được.
"Hình như ngươi mới tỉa lại lông mày phải không?" Ta hất mặt hỏi.
Đông Phương Kì mím môi im lặng một chút.
Rồi gật đầu.
**6**.
Ta lập tức kiêu ngạo nhìn hắn: "Thế ngươi dựa vào đâu mà nói ngươi không phải người gả? Cả thiên hạ này đều nói ngươi là người gả!"
Hắn hiển nhiên không chịu thua, liền đáp: "Dựa vào việc ta tỉ thí thắng ngươi!"
"Ngươi chỉ thắng ta ở mỗi khoản chơi hèn!"
"Vậy thì dựa vào việc ta cướp lấy nụ hôn đầu của ngươi!"
"Chỉ có phận nữ nhi mới cảm thấy hôn má người ta là chuyện to tát!"
"Còn dựa vào việc ta đêm hôm khuya khoắt lẻn vào phòng người, thậm chỉ còn là nam nhân đầu tiên nằm trên người ngươi!"
"Nghĩ lại lúc đó người rút cả hai tay hai chân lại nằm trên người ta không khác gì con mèo nhỏ, cũng khá dễ thương đó!"
"Chưa kể còn phải dựa vào việc ta cứu mạng ngươi!"