**1**.
Và thế là ta và Đông Phương Kì thành thân.
Ngày hôm đó, khắp chốn võ lâm tề tựu về cùng một chỗ. Chính tà hai bên kết tình huynh đệ, ca hát tưng bừng, ăn uống no say, ai ai cũng đều vui vẻ.
Nhưng mà vui vẻ vì chung thân đại sự của thiếu chủ nhà bọn họ thì ít. Vui vẻ vì giẫm lên máu xương của hai người bọn ta để đạt được hòa bình yên ổn thì nhiều hơn.
Cơ mà cũng không sao!
Dù gì cũng là ta cưới hắn gả!
Ha ha ha!!!
**2**.
Ta cảm thấy không an tâm.
Ta cảm thấy bất an tột độ.
Ta cảm thấy không còn niềm tin vào bất cứ thứ gì.
Đông Phương Kì hắn...hắn...
Hắn ngoan lắm.
**3**.
Ta không phải quen biết Đông Phương Kì ngày đầu tiên.
Lúc ta đi rước dâu, đường xá hai bên náo nhiệt tưng bừng. Ta ngồi trên ngựa chắp tay đa tạ sự hân hoan nồng nhiệt của mọi người.
Thế nhưng họ không biết...
Ngoài mặt thì ta tươi cười rạng rỡ mang theo gia nhân cũng vô số sính lễ đến rước hắn về.
Nhưng trong bụng ta đã biết trước Đông Phương Kì làm gì ngồi yên để bị gả đi. Hắn nhất định sẽ tính kế tẩu thoát.
Thế nên ta liền tương kế tựu kế. Nửa tháng trước ngày rước dâu, ta đã lệnh cho thủ hạ âm thầm bí mật mai phục khắp nơi trong địa phận ma giáo, nhân cơ hội Đông Phương Kì tẩu thoát một thân một mình mà tập kích, điểm hết huyệt đạo của hắn, để hắn trong ngày hôm nay không thể cứ động được, nhất là khi động phòng. Sau đó thì mới vác hắn về để tiếp tục gả đi.
Nhưng không!
Thủ hạ ta báo lên, hắn như vậy mà không có trốn!
Lúc tân nương được dắt lên kiệu hoa, ta cố tình ngồi xuống ngó lên, xem thử bên dưới khăn trùm đầu kia có thật sự là hắn không.
Cùng lúc đó, Đông Phương Kì ngó nhìn xuống ta.
Hắn nhếch môi, cười một nụ cười nhẹ nhàng e lệ.
Chết tiệt! Như vậy là hắn đã đoán trước mưu tính của ta. Truyện hay luôn có tại [ TrumTruye n. COM ]
Hắn nhất định là có tính toán gì khác!
**4**.
Hắn không tính toán gì cả...
Thế nhưng ban đầu ta đâu có tin!
Thông thường khi rước dâu, tân lang lúc nào cũng phải cưỡi ngựa đi trước kiệu.
Nhưng ta thì không dám đi xa kiệu như vậy, ta nhất định phải dè dè bên cạnh, mắt chăm chăm nhìn, chỉ cần hắn có động tĩnh nào ta liền ra tay.
Thậm chí xem tí nữa đâm vào thân cây ven đường ta cũng không hay. Nếu không nhờ Đông Phương Kì ngồi ở trong kiệu dùng nội lực đốn gã cái cây đó đi, ta đã ngã ngựa từ bao giờ.
Hắn thậm chí còn ở trong kiệu, yểu điệu nói ra: "Đường lang, chàng không sao chứ?"
Không được rồi, hắn chắc chắn âm mưu gì đó.
**5**.
Lúc đến trước đại môn chính phái, bà mai dắt tay hắn đi vào trong.
Hắn nhõng nhẽo, nói không phải ta dắt thì hắn không vào.
Ta hít vào một hơi lạnh lẽo.
Ta lập tức lệnh cho thuộc hạ kiểm tra thật kĩ cái bàn tay trắng trẻo đó, xem coi hắn giấu độc khí gì không.
Nhưng tìm mãi vẫn không tìm ra trên tay hắn có gì bất thường.
Ta tức giận, bảo hắn đứng trước mặt mọi người cởi hết ra để bọn ta kiểm tra. Chưa tìm ra ám khí, hắn đừng hòng bước vào đại môn Đường gia.
Lúc này thuộc hạ ma giáo liền tỏ ra bất mãn,
Mà thuộc hạ của ta cũng bắt đầu dè dặt.
"Thiếu chủ, người đừng nghi ngờ thiếu phu nhân nữa. Từ đầu đến cuối nãy giờ, hình như toàn là phía chúng ta gây chuyện."
Vô dụng! Bọn chúng cũng là danh môn chính đạo, tại sao không hiểu được bọn người ma giáo nham hiểm đến cỡ nào!
Nếu mà ta không tính xa hơn hắn, người bây giờ phải gả đi là ta rồi!
Cho đến lúc phụ thân của ta bước ra hỏi tại sao nãy giờ vẫn chưa vào trong. Thuộc hạ của ta liền thuật lại mọi việc.
Phụ thân lập tức tức giận mắng ta không biết chừng mực. Chính tà hai phái bây giờ về chung một nhà. Bái đường xong, ta và Đông Phương Kì liền kết thành duyên nợ. Coi như hôm nay Đông Phương Kì thật sự giống như trước kia âm mưu bày trò trẻ con chơi khăm ta một cái, thậm chí là hai cái ba cái. Thế thì đã sao? Ta đã giành đóng vai tướng công nhà người ta rồi, chẳng lẽ không có được đức tính bao dung của bậc trượng phu, nhịn hắn một chút không được à? Hắn với ta còn phải sống với nhau cả đời, hắn có thể chơi khăm ta được bao nhiêu lần? Còn ta nữa, thân là nam nhi đại trượng phu thân cao chín thước, có thể đề phòng dè chừng người