**Lời tác giả**: oneshot tặng bạn **Lọt hố đam rồi????????????**
___________________________
**1**.
Ta là đại đệ tử của đệ nhất đan sư - Thẩm Vong Tình.
Cũng là đệ tử duy nhất.
Tư chất ta trác tuyệt.
Dung mạo cũng tuấn tú.
Người người ở tu chân giới đều ngước lên nhìn ta bằng con mắt ngưỡng mộ.
Còn ta thì đứng trên đỉnh nhân sinh hả hê cười khinh bỉ bọn thua cuộc đó.
**2**.
Hôm nay có một vị trúc cơ đến cầu xin sư tôn nhận hắn làm đệ tử.
Hẳn mang sẵn vạn linh thạch, vô cùng thành tâm dâng cho sư tôn.
Thật ra bỏ qua linh thạch, chỉ xét việc nơi này là chỗ xa xôi hẻo lánh, hắn cất công đến tận đây cũng có thể thấy lòng thành.
Sư tôn vậy mà nói đuổi liền đuổi.
Thiệt là tội nghiệp cái tên kia quá.
Nhưng đâu phải muốn làm đệ tử của sư tôn ta là dễ đâu.
Phải có duyên mới được đó.
**3**.
Năm đó ta vừa về nhà, đã thấy phụ mẫu nằm chết trên đất
Ta một thân lang thang giữa rừng cây.
Tuyết trắng rơi lạnh cả sóng lưng.
Trước khi ta hoàn toàn mất đi nhận thức, đã nhìn thấy một cánh tay thon dài bế ta lên.
**4**.
Sư tôn của ta bên cạnh việc là đệ nhất đan sư còn được mệnh danh là Lãnh Sương kiếm.
Bởi vì kiếm pháp của người vô song. Phong thái của người lại uy nghi bất phàm khiến kẻ khác không rét mà run.
Là một nhân vật cao cao tại thượng.
Thân là đệ tử duy nhất của người, sư tôn bận chế đan, mọi công việc lông gà vỏ tỏi bưng trà rót nước đều do ta đảm nhiệm.
Cơm là ta nấu.
Củi là ta đốn.
Nước tắm là ta đun.
Quần áo là ta vừa giặt vừa phơi.
Phòng ốc trong cốc là do ta quét dọn.
Đan dược sư tôn mới chế ra cũng là ta thử.
Thành phẩm mới của sư tôn thất bại...
...nằm trên giường một đống...cũng là ta.
Nói chung, ta ngoài chuyện đứng trên đỉnh nhân sinh thì còn là một tên đệ tử rất tiện dụng.
**5**.
Sư tôn muốn ăn điểm tâm.
Ta đứng một bên hầu hạ.
Người nói thức ăn quá mặn, nhàn nhạt bảo ta lần sau nêm lạc lại.
Nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.
Ta lẳng lặng lại bàn dọn dẹp, cả đêm không ngủ được.
**5**.
Sư tôn muốn uống trà.
Ta rót.
Người khen trà ta pha hôm nay thơm hơn mọi khi.
Ta liền túm tím cười vui cả ngày.
**6**.
Hôm nay chưởng môn đại nhân lại đến tìm sư tôn.
Chưởng môn đại nhân là sư huynh của sư tôn, là sư bá của ta.
Hai sư huynh đệ bọn họ lớn lên cùng nhau, cùng nhau tu luyện, cũng nhiều lần vào sinh ra tử, tình cảm rất tốt.
Thế nhưng sư tôn mỗi lần nhìn thấy chưởng môn, sắc mặt liền không vui.
Cũng không buồn.
Càng không có biểu cảm gì cả.
Ai cũng đồn là Lãnh Sương Kiếm - Thẩm Vong Tình là một kẻ lãnh hàn vô cảm. Không hiểu hỉ nộ ái ố của người phàm.
Nhưng sự thật không phải như vậy.
Sư tôn của ta chỉ là bẩm sinh cơ mặt không quá linh hoạt mà thôi.
Nội tâm bên trong của người thật ra vô cùng phong phú, có gió có mây, có hoa có bướm. Đằng sau vẻ mặt lạnh lùng đó là một trái tim nhạy cảm với bất kì rung động biến đổi nào của cuộc đời này.
Ta đoán thế.
**7**.
Chưởng môn hỏi sư tôn định ở lại cái nơi hẻo lánh này đến bao giờ?
Người cùng ta đã ở nơi này năm trăm năm rồi.
Chuyện ngày xưa cũng đã trôi vào quên lãng.
Ngài bảo sư tôn phải nhanh chóng trở lại, môn phái vẫn cần có người.
**8**.
Năm đó ta sau khi được sư tôn cứu sống thì không còn nơi nào để đi.
Sư tôn trước giờ không nhận đệ tử. Nhưng nhìn thấy tình cảnh của ta liền phá lệ một lần.
Sư tôn mặc dù ít cười nói, nhưng người đối xử với ta rất tốt.
Người dạy ta tu đạo, dạy ta kiếm thuật, cũng dạy ta luyện đan.
Đã vậy còn dạy ta nấu cơm, đốn củi, nấu nước, giặt quần áo, dọn dẹp.
Người từng nói rằng, người mong, dù sau này ta có rời khỏi người, vẫn có thể chăm sóc cho chính mình.
Ta lúc nhỏ từng nói ta sẽ không rời khỏi sư tôn.
Người chỉ xoa đầu ta.
Sau đó ta đến tuổi thiếu niên nông nỗi, vậy mà thật sự rời bỏ người.
Rất may, bây giờ ta đã tỉnh ngộ, sẽ không làm càn nữa.
**9**.
Sư tôn hỏi ta có muốn trở về không.
Ta đắn đo một hồi thì nói tùy ý sư tôn.
Thế là vài ngày sau hai sư đồ bọn ta liền trở về Thiên Sơn Môn.
**10**.
Năm đó, ta bên cạnh là đệ tử duy nhất của đan sư Thẩm Vong Tình thì còn là nam đệ tử được nhiều người ái mộ nhất tông môn.
Thế nhưng lúc đó ta còn nhỏ, chưa biết tình ái yêu đương, chỉ biết hiếu kính sư tôn.
Cho đến năm mười bốn tuổi ta lần đầu tiên mộng tinh. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, thật sự chỉ muốn đánh chết bản thân mình.
Chỉ một lần thôi thì tính là tai nạn. Nhưng đến lần thứ hai, ba chục thì ta mới phát hiện ra bản thân si tâm vọng tưởng đến vậy.
Kể từ đó, ta liền cố lánh mặt sư tôn.
**11**.
Đường xa khó nhọc, vừa đến Thiên Sơn Môn ta liền nấu nước tắm cho sư tôn.
Ta đứng bên ngoài, tim đập thình thịch chờ đợi.
Sau khi người tắm xong, ta sẽ lấy danh nghĩa đi đổ nước mà vào phòng tắm.
Nhìn nước tắm của người vẫn còn ở đó...ta liền lấy hai tay vốc nước...
Bôi lên mặt.
**12**.
Năm ta mười bốn, mươi lăm tuổi, vì vài giấc mộng loạn tính mà phải tránh mặt sư tôn.
Sư tôn ngoài mặt không để tâm.
Trong lòng lại gọi ta lại, rặn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ta liều chết cũng không nói.
Người hỏi có phải cơ thể ta xuất hiện dấu hiệu gì bất thường không?
**13**.
Ta dọn nước tắm của sư tôn xong liền chạy đi chuẩn bị điểm tâm.
Không ngờ lại gặp vài khuôn mặt cũ.
Các sư huynh đệ tỷ muội năm xưa từng ngưỡng mộ ta đến chừng nào, lúc này trong ánh mắt lại thoáng qua tia đề phòng.
"Cái tên quái vật đó..."
"Cái thứ súc sinh không còn nhân tính..."
Ta không quan tâm bọn họ, hất tóc bỏ đi.
Đêm hôm đó, ta đang nằm trong phòng ngủ thì tự nhiên trong phòng xuất hiện ma khí!
Ta liền trợn to mắt! Chạy đi tìm sư tôn!
**14**.
Năm đó ta vì tránh mặt sư tôn mà bị người triệu lại, hỏi có phải cơ thể ta xuất hiện dấu hiệu gì bất thường không.
Đúng là có dấu hiệu bất thường, nhưng ta chết cũng không nói.
Người thấy vậy liền cho ta đi.
**15**.
Năm ta mười sáu tuổi, ma giới trước giờ yên ắng tự nhiên lại đột ngột xuất hiện động tĩnh.
Bọn chúng hết lần này đến lần khác đến tu chân giới quấy phá.
Mà không phải chỉ đơn thuần là đến tu chân giới quấy phá, mà là cố tình nhắm vào Thiên Sơn Môn của bọn ta mà phá!
Các trưởng lão nói sở dĩ ma giới càn quấy như vậy là bởi vì huyết mạch của Ma Thần sắp trở lại. Ma tộc cảm nhận được chuyện này mới tới đây, háo hức tìm kiếm chủ nhân của mình.
Tất cả những người khác đều hoang mang. Bọn họ nói mấy năm trước không phải Ma Thần đã bị thê tử của hắn giết chết sao?
Các trưởng lão cũng không biết giải thích thế nào. Nhưng dựa vào hành vi của ma tộc, huyết mạch Ma Thần nhất định đang ẩn nấp đâu đó trong Thiên Sơn Môn.
**16**.
Lần đó ta đang luyện kiếm cùng các sư huynh trong các nhánh khác.
Vốn dĩ ta đang yếu thế lại đột ngột trở nên mạnh kinh khủng. Ta nhìn lại thì thấy một làn khói đen rất nhạt bay xung quanh mình.
Ta đem chuyện này nói với sư tôn.
Sư tôn liền nhàn nhạt bảo ta rời khỏi sư môn.
**17**.
Ban đầu ta không hiểu sao sư tôn lại đuổi ta đi, ta cảm thấy rất tổn thương.
Ta nằng nặc không đi, còn bám theo hỏi tại sao sư tôn lại không cần ta nữa.
Ta hoàn toàn không hiểu tại sao!!
Cho đến