Quỷ Bí Chi Chủ

Sương mù xám trắng


trước sau

707DefenderOfJustice: cho ai không nhớ thì mình đã update "Công Tượng" -> "Thợ Thủ Công".
Note: Những độc giả nào đã đọc bản Anh hoặc cv rồi thì tránh spoil, hoặc ít nhất cũng nên bỏ vào khung spoiler khi bình luận nhé. Kể từ giờ, nếu mình mà thấy một bình luận nào vi phạm thì sẽ kéo dài tiến độ ra truyện ra mấy hôm luôn :v

______

Khi tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ đang ân cần chào hỏi thì ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya vẫn duy trì vẻ im lặng quan sát những người khác. Cô không hòa mình vào, hệt như mình vẫn là kẻ ngoài cuộc trong tụ hội này.

Cô nhìn tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ và tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ cụ thể hóa chỗ nhật ký Rossell họ thu thập được để thanh toán nợ nần khi trước. Sau đó, cô lại cẩn thận hướng mắt về phía ngài ‘Kẻ Khờ’ mà không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn chẳng thể xuyên thấu lớp sương xám kỳ lạ kia. Con ngươi màu tím sậm của Cattleya chỉ có thể chiếu rọi hình ảnh trang phục mà chắc chắn do đối phương cụ thể hóa nên.

Cầm ba trang nhật ký Rossell, Klein không vội đọc ngay như thường ngày. Dù sao hắn cũng đã tương tác và sử dụng một Vật Phong Ấn cấp 0, biết Tính Độc Nhất của một đường tắt phi phàm có hình dạng thế nào, thậm chí còn từng hữu hiệu đe dọa loại thần khí này rồi. Vì vậy, bất kể Rossell Đại Đế có viết cái gì đi nữa, hắn tin mình cũng chẳng quá chấn động.

Trừ phi ông ta bị một cường giả sở hữu năng lực đặc biệt nào đó ban “Phước lành của ma nữ”, tạm thời biến thành phụ nữ… Klein thầm đùa trong đầu, hứng thú nhìn quanh bàn đồng dài một chút.

Ồ, sự tò mò của quý cô ‘Ẩn Sĩ’ không giống với đám tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ lắm nhỉ, hình như cô ta cực kỳ coi trọng những chuyện liên quan tới nhật ký Rossell thì phải? Klein dời mắt, ghi nhớ phát hiện vừa rồi, sau đó mới tùy ý đọc những dòng chữ trên tấm giấy da dê nâu vàng:

[Ngày 22 tháng 4. Chúng ta chuẩn bị tiến vào nơi đó, thăm dò Vực Sâu.]

[Ngày 23 tháng 4. Chúng ta men theo hải dương đen kịt, xuyên qua màn sương mù giống như chất lỏng, đến được một đỉnh núi tựa quái vật. Phía sau nó là màn sương mù màu đen không biên giới, như thể chúng bao trùm lấy cả một đại lục.

Tuy nhiên, nếu đứng từ trên đỉnh núi nhìn xuống đáy thì lại cảm thấy nó không có điểm cuối, không có cực hạn. Lúc ấy ta đã nói đùa với Edwards rằng, nếu ta tự sát bằng cách nhảy xuống từ vực núi này, khả năng cao là mãi mãi không đáp đất, cứ thế rơi trong vĩnh cửu.]

Đọc tới đây, Klein suýt nhướn mày, khó mà tin được cái ông Rossell này lại dám tổ chức kỵ sĩ đoàn và thủy thủ đoàn của mình để thăm dò biên giới Vực Sâu sau khi nhìn thấy khu vực này.

Ông ta không sợ chết à? Tương truyền rằng đó là nơi ăn mòn tất cả, là địa điểm khiến toàn bộ sinh linh sa ngã cơ mà! Ở giai đoạn này, nhất định Rossell chưa thể tới Danh sách 4 được, không phải Bán Thần. Nhiều nhất là Danh sách 5 thôi, thậm chí còn thấp hơn… Phải mình, chắc chắn mình sẽ quay đầu là bờ, trở về báo cáo với Giáo hội… Trong tích tắc ấy, Klein lại nhận thức một cách sâu sắc về sự khác biệt khổng lồ giữa bản thân và Rossell.

Ngoài ra, mô tả của Rossell về biên giới Vực Sâu còn khiến Klein nhớ tới cánh cửa đá thần bí bên trong lăng tẩm của Amon. Sau khi Tổng Giám mục Hollamick Haydn của Giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc chạm vào nó, một cảnh tượng tương tự đã hiện ra.

Không biết Rossell đã khám phá ra điều gì ở đó… Ít nhất thì ông ta cũng không chết trong cuộc thăm dò ấy, vẫn còn một cuộc sống thú vị về sau… Klein chuyển tầm mắt, đọc nốt nội dung còn lại trên trang nhật ký này:

[Ngày 24 tháng 4. Chúng ta men theo đỉnh núi đi xuống, thử tiến vào sâu hơn.

Màn sương đen dày này lạnh cắt da cắt thịt, như muốn thẩm thấu vào trong cơ thể và linh hồn vậy. Haha, may mà trên Tàu Ngai Đen chứa một số vật phẩm có thể kháng lại loại ăn mòn này. Bằng không, ta nghi bản thân và các Kỵ Sĩ Khải Huyền của ta sẽ biến thành thành viên Quân đoàn Bất tử của Farron (1) mất thôi.

Nơi đây rất yên tĩnh, chúng ta chẳng phát hiện ra điều gì hết.]

[Ngày 25 tháng 4. Chúng ta thấy ác ma, song, chúng chỉ còn là xác chết thối rữa.

Đằng sau ngọn núi đen kịt lởm chởm kia, bên dưới lối đi ngập ngụa bùn nước khó được coi là con đường kia, đủ loại xác chết ác ma nằm ở nơi không bình thường hoặc khó mà tưởng tượng nổi.

Như thể chúng đều chết cùng một lúc với cùng một nguyên nhân.]

[Ngày 26 tháng 4. Hoặc xác chết, hoặc sự yên tĩnh, mãi mãi chẳng có điểm cuối.

Các vật phẩm nọ trên Tàu Ngai Đen đã bắt đầu xuất hiện dấu vết bị ăn mòn.

Vài năm gần đây hiếm khi ta sợ hãi, nhưng ở nơi này, một nỗi kinh hãi không xác định giống như bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy trái tim ta.

Nhất định phải rời khỏi đây! Chắc chắn phải quay trở về! Không thể ở lại nữa!]

Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Rossell Đại Đế thoát khỏi biên giới Vực Sâu cực kỳ thành công, hay còn đụng độ thứ gì khác? Những dị biến ở nơi đó tượng trưng cho điều gì vậy? Một trận chiến ác liệt chăng? Klein lật sang trang hai với niềm háo hức theo bản năng, lại tiếc nuối phát hiện ra nó không liên quan gì:

[Ngày 8 tháng 5. Bernadette yêu dấu của ta sắp tròn hai tuổi, càng lớn lại càng đáng yêu, không hổ là một cô bé kế thừa phần gen ưu tú của cả ta và mẹ con bé.

Nghe con bé kêu một tiếng cha rành rọt, nhìn thấy bóng dáng hoạt bát của nó, ta bỗng cảm thấy thật thỏa mãn.

Kể từ khi xuyên không tới thế giới này, ta đã làm rất nhiều chuyện. Thậm chí có thứ không vinh quang hiển hách gì, nhưng ta chẳng thấy xấu hổ, cũng không hối hận. Một phần là vì ta khó mà tự kiềm chế được dục vọng bản thân, dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Haha, nhất định phải cảm ơn vận mệnh mới được, mãi mà ta chưa đụng mặt một “Sứ Đồ Dục Vọng” nào. Chứ không, theo như ghi chép trên tư liệu, một trăm phần trăm là ta sẽ bị Người Phi Phàm của đường tắt này khắc chế, thậm chí còn bị giết chết ngay tại trận chứ đùa.

Mặt khác, ta vẫn cảm thấy xa cách với thế giới này. Cha mẹ ta ở đời này đối xử rất tốt với ta, ta cũng nỗ lực khiến họ nở mày nở mặt. Song, ta biết, ta chẳng mặn mà gì với họ. Tương tự, đây cũng là cảm giác của ta đối với Mathilda, sự chiếm hữu nhiều hơn là tình cảm.

Ta phải thừa nhận rằng, trạng thái tinh

thần của ta giống như đang chơi một trò chơi nhập vai thực tế ảo vậy. Cha mẹ, vợ, anh em, bạn bè đều chỉ là NPC. Có thể thả một chút tình cảm vào họ, nhưng chẳng bao giờ thực sự đặt họ trong lòng. Vì thế, ta chẳng hề áy náy đến một li khi tham gia vào các tụ hội sa đọa, có thể giải quyết từng người quen mà mặt không đổi sắc. Giống như trước kia chơi The Elder Scrolls, ta có thể đồ sát toàn bộ thôn làng chỉ vì một con gà (2).

Nhưng sau khi Bernadette được sinh ra, ta nhận ra mình đã có thêm một chút cảm giác thuộc về thế giới này, không còn xa cách như trước nữa.

Đây là con của ta, một đứa con bằng xương bằng thịt.

Chẳng lẽ đây chính là trưởng thành?]

Mình không có con, không thể nào thấu hiểu cảm giác này. Không, ngay cả bạn gái còn chẳng có chứ nói gì… Cơ mà trong đoạn nhật ký này Đại Đế có nhắc đến trạng thái tinh thần, mình cũng phải cảnh giác… Trước đó không tồn tại, không đồng nghĩa với sau này sẽ không xuất hiện. Danh sách càng cao, phần thần tính càng nhiều hơn phần nhân tính… Klein thầm thở dài, lật tới trang nhật ký thứ ba:

[Ngày 6 tháng 1. Một năm mới, một khởi đầu mới.

Sau khi thăng cấp lên “Thợ Thủ Công”, rốt cuộc ta cũng sở hữu năng lực làm được chuyện đó rồi!

Đó chính là chế tác lại tấm bài vị bằng bạc thần bí trong trí nhớ của ta, khả năng cao nó chính là thứ khiến ta xuyên không!

Thực ra, sau khi trở thành “Nhà Thông Thái”, ta đã hoàn toàn nhớ lại ngoại hình cũng như những ký hiệu họa tiết bên ngoài của nó rồi. Nhưng ta của hồi ấy chỉ có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình không thể tái tạo vật phẩm tương tự được.]

[Ngày 9 tháng 1. Trải qua mấy lần thất bại, cuối cùng ta đã thành công.

Cầm tấm bài vị bạc phủ kín ký hiệu và họa tiết kỳ dị trong tay, ta cố gắng rót linh tính vào hòng kích hoạt nó.

Trước mắt ta như xuất hiện một màn sương mù xám trắng vô biên vô tận, nhưng sau đó chẳng còn gì xảy ra.

Là do chất liệu, hay do khuyết thiếu trình tự cần thiết nào rồi?]

[Ngày 10 tháng 1. Căn cứ vào trí nhớ về trải nghiệm xuyên không, ta khôi phục lại trạng thái của khi đó, tự nhận thấy mình chẳng còn khuyết thiếu thứ gì. Ấy vậy mà, tấm bài vị bạc thần bí kia vẫn chỉ cho ta thấy màn sương xám cổ quái, chứ chẳng hề giúp đỡ ta hoàn thành bất cứ điều gì hết.

Nếu thế này mà không được, vậy ban đầu ta xuyên không thành công kiểu gì?

Ta tạm thời từ bỏ thử nghiệm, phá hủy bài vị bạc mà mình chế tác. Có lẽ chờ tới khi ta trở thành một cường giả Danh sách cao, trở thành Bán Thần, hẳn sẽ có biện pháp giải đọc được ý nghĩa của chỗ họa tiết và ký hiệu kia, làm rõ chân tướng đằng sau câu đố xuyên không.

Ừ, ta nhất định sẽ trở thành Bán Thần! Ta là nhân vật chính của thời đại này mà!]

Sương mù xám trắng? Sau khi mô phỏng lại tấm bài vị bạc thần bí ở Trái Đất, Đại Đế đã nhìn thấy một màn sương mù xám trắng vô biên giới! Đồng tử Klein bất chợt co rụt lại khi hắn đọc được đoạn nhật ký.

Vừa hay, dưới lòng bàn chân hắn đang có một màn sương xám không thấy giới hạn, vĩnh cửu bất biến!

Chẳng lẽ sự xuyên không của mình và Đại Đế có quan hệ nhất định với mảnh không gian thần bí này? Nhưng tại sao Đại Đế không cách nào tiến vào được, mà mình lại có thể? Căn cứ vào giai đoạn sau của cuộc đời trong nhật ký Rossell, chắc chắn ông ta không thể giải mã được bí mật của bài vị bạc. Bằng không, ông ta đã nghĩ đến nơi này, dùng nó làm điểm tựa trong khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, điên cuồng nhất rồi... Klein ngẩng đầu lên, dừng ánh mắt ở bên ngoài cung điện cổ xưa.

Hắn nhớ rất rõ, sâu thẳm trong mảnh không gian thần bí này có một cầu thang ánh sáng như thể thông tới Thiên quốc, tựa hồ tương ứng với Danh sách của hắn.

Cầu thang ấy trông có vẻ được xây dựng cho Cự Nhân, và điểm đến của nó là màn sương mù xám trắng dường như đang nâng đỡ thứ gì lơ lửng giữa không trung.

Bí mật đằng sau sự xuyên việt của mình và Đại Đế đều bị giấu ở đó chăng? Klein khiến nhật ký trong lòng bàn tay biến mất, dựa người vào thành ghế, khoan thai cất tiếng:

“Các ngươi có thể bắt đầu rồi.”

Derrick vốn muốn đưa yêu cầu mua trước phối phương ma dược Danh sách 6 tiếp sau “Thần Quan Mặt Trời”, nhưng vì trưởng lão Lovia mới được phóng thích, cậu tạm thời từ bỏ kế hoạch ấy. Derrick không thể chờ để nói ra bằng sạch mọi chuyện, hy vọng nhận được chỉ dẫn cần thiết.

Cân nhắc tới việc giờ vẫn đang trong khâu giao dịch, cậu cố đè nén niềm khao khát xuống, im lặng tiếp tục chờ đợi.

Nhóc ‘Mặt Trời’ có tâm sự… Thành Bạch Ngân xuất hiện biến cố gì à? ‘Chính Nghĩa’ Audrey suy tư dời mắt, cũng không mở miệng hỏi mua gì.

Bấy giờ, ‘Người Treo Ngược’ Alger nhìn quanh một vòng, chủ động lên tiếng:

“Tôi cần phối phương ma dược “Ca Sĩ Hải Dương”.”

Quả nhiên, hắn đã là Danh sách 6, là “Bề Tôi Của Gió”… Chẳng phải hắn là người của Giáo hội Bão Táp sao, cớ gì lại tìm mua phối phương ma dược “Ca Sĩ Hải Dương” ở bên ngoài? Lấy được từ trong nội bộ Giáo hội dễ hơn nhiều mà… Hắn có bí mật nào đó muốn qua mắt Giáo hội Bão Táp à, hay trước đó hắn chỉ giả trang làm người của Giáo hội Bão Táp thôi? ‘Ẩn Sĩ’ Cattleya lập tức đặt ra mấy giả thuyết, khẽ gật đầu:

“Tôi sẽ để ý giúp anh.”

Nghe thấy lời đáp của ‘Ẩn Sĩ’, Alger cũng hỏi lại:

“Quý cô, cô cần thứ gì?

Tôi có thể sưu tập một chút manh mối trước, tiện để trao đổi phối phương ma dược về sau.”

_____

(1) Chú thích của tác giả: Một meme game Dark Soul III, chỉ Quân đoàn Bất tử của Farron (Farron’s Undead Legion) hay được biết tới là Những Kẻ Canh Giữ Vực Sâu (Abyss Watchers) bị Vực Sâu (Abyss) ăn mòn.

(2) Reference từ tựa game The Elder Scrolls V: Skyrim.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện